Không đến mức ấy đi, tuy người đàn ông này rất nhỏ mọn, nhưng trong những loại chuyện nhỏ nhặt như này, bình thường cũng không so đo.
Cảm giác đến Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình, Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên: “Thứ tư tuần trước cô đi đâu?”
“Hả?” Nguyễn Tri Hạ đang vội tránh tầm nhìn với anh, nhất thời không nghe rõ anh nói cái gì.
Tư Mộ Hàn đặt đũa xuống, đôi con ngươi đen thui, nặng nề ghim cô, chậm rãi nói từng chữ một, giọng nói rõ ràng: “Thứ tư tuần trước, cô đi đâu, gặp ai.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Ý anh là gì?”
“Tư Gia Thần” ngữ khí ra vẻ thẩm vấn này, khiến trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất không thoải mái.
Anh cười cười, ánh mặt lạnh lẽo: “Cô bắt đầu chột dạ rồi à? Chẳng lẽ cô thật là giấu anh họ tôi ra ngoài đi gặp đàn ông?”
“Anh nói bậy gì thế!” Tuy không phải lần đầu tiên anh nói lời này, như ngữ khí lần này nghe vẻ đặc biệt quá đáng.
Nguyễn Tri Hạ dùng sức ném đũa lên bàn, “Xoạt” phát đứng dậy: “Coi như tôi là bị bán cho nhà họ Tư các anh 1000 tỷ, nhưng nó không đại biểu cho tùy tiện một người họ Tư nào cũng có thể xía vào chuyện của tôi, khua tay múa chân với tôi!”
Cô nói xong, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa, cô còn không cẩn thận đâm vào khung cửa, có thể thấy tức đến không nhẹ.
Tư Mộ Hàn cũng mất hứng ăn, bỏ đũa xuống thì điện thoại vang lên.
Là Thời Dũng gọi tới: “Cậu chủ, tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387430/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.