Xe lăn bánh đến ngân hàng , Thư Nhiễm xoa xoa mặt dây chuyền bằng ngọc ruby trong tay , cảm xúc buồn bã .
Sợi dây chuyền này là một trong số những món của hồi môn của mẹ cô , sau khi mẹ cô tự tử , cô thu dọn đồ đạc thì phát hiện sợi dây chuyền đã không cánh mà bay . Lúc đó Diệu Ngọc còn chưa bước vào nhà , cô nghĩ sợi dây chuyền đã bị mất . Bây giờ có vẻ như suy nghĩ của cô lúc đó thực sự rất nực cười .
Lão Vương người đang lái xe phía trước , cũng đã nhìn thấy sợ dây chuyền sau khi đến đón cô ở biệt thự của Chí Thần . Ông nhìn cô qua gương chiếu hậu , thấy cô đang mân mê sợi dây chuyền trong tay .
Ông cất tiếng hỏi :
“ Đó là sợi dây chuyền của bà chủ phải không ? ”
Bà chủ mà lão Dương nhắc đến đương nhiên là mẹ của Thư Nhiễm , Diệu Ngọc chưa bao giờ được lão Dương gọi như vậy .
Thư Nhiễm gật đầu , trầm mặc đáp :
“ Là của mẹ cháu . Cháu lấy lại từ Trâm Anh ”
“ Trâm Anh ? Làm thế nào mà vòng cổ của bà chủ lại ở nơi trong tay cô ta ? ”
Lão Dương thắc mắc .
“ Cháu không biết . ”
Thư Nhiễm không kìm được cảm xúc , siết chặt sợi dây chuyền trong tay . Đây là cũng là điều mà cô thắc mắc . Còn đang suy nghĩ , thì chiếc xe đã dừng lại trước cửa ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-em-dung-hong-chay/3077911/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.