Chương trước
Chương sau
“Tôi… tôi phải về, tôi mệt quá..”

“Vậy những thứ kia thì sao?”

“Tôi không cần, không còn ai nữa, tôi cần chúng nó làm gì”

Cô ấy đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt lại tuôn rơi.

Thiện Ngôn đi theo cô ấy suốt con đường về, cô ấy quay về phòng, năm lên giường rồi nhắm mắt lại.

Thiện Ngôn vẫn đứng ngoài cửa không đi.



Mặc dù Bạch Thư Hân nói là cô ấy sẽ không tự sát, cô ấy còn Thiên Âu. Đây là đứa con duy nhất của Ôn Mạc Ngôn, nhất định cô ấy phải nhìn Thiên Âu lớn lên.

Hứa Minh Tâm đi đến, thấy anh ta không đi, bèn nói: “Anh…

sao anh còn chưa nghỉ ngơi, chắc là anh thấy không khỏe trong người à? Cứ để cho tôi chăm sóc cho Thư Hân được rồi”

“Không cần đâu, tôi muốn… canh chừng cô ấy”

Giọng anh ta khàn khàn, lại chan chứa tình cảm, cũng có vẻ đau lòng nhàn nhạt.

“Thiện Ngôn, anh đừng trách Thư Hân xúc động như vậy, Thư Hân không chấp nhận được ngay mà thôi”

“Tôi biết, vốn là Cố Gia Huy để em ấy đến đây với cô, e rằng bây giờ phải làm phiền cô chăm sóc em ấy rồi”

“Đó là chuyện đương nhiên, Thư Hân chính là chị em tốt của tôi. Nhưng tôi không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại đi rồi, thật ra anh cũng không sai, trước kia trông anh khá đáng sợ, không ngờ sau khi tính tình của anh dịu dàng lại rồi nhìn cũng được đấy”

Thiện Ngôn nghe cô nói vậy, cố gắng cong khóe môi lên: “Coi bộ trước kia tôi xấu xa quá, dọa cô sợ rồi. Sau này tôi sẽ hối cải để làm một người mới. Mặc dù tôi và Ôn Mạc Ngôn là hai linh hôn khác nhau nhưng tôi vẫn sẽ gánh vác trách nhiệm xã hội của anh ta. Còn về nhà họ Ôn, nếu bọn họ chấp nhận thì tôi sẽ hoàn thành trách nhiệm thay cho anh ta, nếu bọn họ không chấp nhận, trong lòng tôi cũng chả áy náy tí nào”



“Ôn Mạc Ngôn đi đến nông nỗi này, một phần cũng vì sự ép buộc của bố anh ta, nếu không phải người này ép anh ta cưới Christie, làm sao anh ta lại buồn bã đến mức mắc bệnh.

Tôi sợ rằng nếu tôi không xuất hiện, mặc kệ anh ta cứ sống như thế, ắt là cô cũng không nhìn thấy tôi đâu, có khi tôi đã đi gặp Diêm Vương mất rồi”

Thiện Ngôn bất đắc dĩ nói. Ôn Mạc Ngôn đúng là tên ngốc có tình có nghĩa mà…

“Haiz… thật ra anh và Ôn Mạc Ngôn rất giống nhau”

Hứa Minh Tâm không khỏi xúc động nói.

“Đúng rồi, cô là bạn thân nhất của cô ấy, cô có biết tại sao.

cô ấy lại từ chối Ôn Mạc Ngôn dứt khoát như vậy không? Nếu không có người nói bóng nói gió gì đó thì cô ấy không thể như thế này” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Tôi không biết, cô ấy rất kín tiếng, đến bây giờ tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại né tránh Ôn Mạc Ngôn”

Thiện Ngôn cau mày khi nghe những lời đó, Bạch Thư Hân mà lại kín tiếng giữ miệng sao?

Tính tình của Bạch Thư Hân khá ngay thẳng, từ trước tới nay luôn có gì nói nấy, thế mà lần này lại giấu giếm cho đến tận bây giờ, nếu không phải người ngoài nói gì đó thì sao cô ấy có thể ngấm ngầm chịu đựng tới tận bây giờ?

Cô ấy đã chịu một niềm ủy khuất gì đó rất Vậy người gây cho cô ấy niềm ủy khuất đó là ai?

Anh nghĩ đến Christie.

“Giao Thư Hân cho cô trước nhé, tôi đi tìm Christie hỏi cho rõ ràng.”

“Ừ, anh yên tâm đi đi, trên đường chú ý an toàn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.