Chương trước
Chương sau
Ôn Ngụy Phong khó khăn lắm mới giữ được chén, suýt chút nữa là rơi xuống sàn.

Ánh mắt anh ta trở nên sâu thẳm nhìn Bạch Thư Hân, còn cô ấy thì né tránh ánh mắt đó. “Có muốn uống rượu không?” Bạch Thư Hân tìm một đề tài, sợ bậu không khí lại tiếp tục gượng gạo thế này mãi. “Tớ có thể lén lút uống được không? Hai người đừng nói cho chủ ba Cổ biết nhé? Chắc chắn anh ấy sẽ cằn nhằn tớ.”

“Yên tâm, tớ chắc chắn sẽ giữ bí mật tuyệt đối, tớ đi lấy bia dứa cho cậu.”

Bia dứa là loại khá giống nước trái cây, nồng độ cồn chẳng có bao nhiêu cả, có thể xem như không.

Ba người vừa ăn vừa uống vừa xem mấy thứ phim trên TV.

Hứa Minh Tâm là người không thể uống rượu, uống một chút là say dù chỉ là bia dứa. “Không Không uống nữa, tớ phải ăn… Nếu không tớ sẽ say mất.” Cô lắc đầu, bắt đầu ăn uống, không dám đụng tới bia bọt nữa.

Bữa cơm này kéo dài gần một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng Hứa Minh Tâm không thể gắng gượng được nữa, ngã xuống sô pha.

Bạch Thư Hân bất đắc dĩ đỡ cô vào phòng ngủ, lúc đi ra thì Ôn Ngụy Phong đã bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn.

Cô ấy muốn giúp đỡ nhưng bị anh ta ngăn cản, bảo cô ấy cứ ngồi một bên xem TV thôi là được rồi, đừng để dơ quần áo.

Cô ấy bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn anh ta đi ra đi vào.

Chờ làm xong hết mọi chuyện, anh ta thảo tạp dề xuống, khí chất cũng thay đổi.

Bạch Thư Hân mở hết cửa cho thoảng, cứ tưởng là anh ta sẽ đi ngay, nào ngờ anh ta lại đứng lù lù đó không nhúc nhích. Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ. “À, tôi muốn xuống siêu thịt dưới lầu mua một vài món ăn, hay là anh về trước đi…

Cô ấy còn chưa nói xong thì anh ta đã lên tiếng: “Tôi cũng phải xuống lầu mua đồ, cùng nhau đi thôi.”

“Ha?”

Anh ta không thể nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của cô ư? Cô đang muốn bảo anh ta đi cơ mà!

Thế nhưng người ta đã nói vậy rồi, cô ấy chỉ có thể chấp nhận. “Thế… Thì cùng nhau đi thôi!”

Thang máy chỉ có hai người bọn họ, trong không gian chật hẹp ấy, không biết tại sao Bạch Thư Hân lại cảm thấy không được quen.

Tuy anh ta là con người điềm đạm nho nhã nhưng một khi trở nên nghiêm túc không nói một lời thì vẫn khiến cho con người ta cảm thấy có áp lực. Cô ấy co rụt mình vào trong góc nhỏ, không ngờ anh ta lại nhích đến gần, đứng song song bên cạnh cô. “Em muốn mua cái gì?”

“Tôi… Tôi xem thử coi, tôi ăn hết đồ ăn vặt của Minh Tâm rồi nên mua một ít về trả lại cho cậu ấy.”

Yên tĩnh…

Khi lời nói kết thúc thì không gian chật chội ấy lại trở về với bầu không khí tĩnh lặng.

Nếu một cây kim rơi xuống đây thì chắc họ cũng có thể nghe thấy rất rõ. “Thế… Thế anh muốn mua cái gì?”

“Thạch trái cây, em muốn ăn cái đó mà? Trước đấy em còn hỏi xin tôi link đặt hàng bộ em quên rồi hả?”

“Anh… Anh nói là anh không muốn cho tôi cơ mà?” Cô khó hiểu nhìn anh ta, không phải mua trên mạng mà là mua dưới lầu ư?

Tại sao cô ấy lại không phát hiện ra, cô ấy ăn hết thạch trái cây dưới lầu rồi, không có vị hôm đó mà. “Em muốn ăn hả?”

“Tôi thích ăn món đó lắm, lần trước ăn thử thấy mùi vị cũng khá ngon, mua một ít để trong nhà, nói không chừng hôm nào đó lại muốn ăn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.