Chương trước
Chương sau
“Tôi”

“Tôi cái gì mà tôi, anh không phải là người ngoài nên cần gì phải khách sáo thế? Cùng ăn đi, tôi đi rửa rau. “Được rồi, để tôi làm cho.”

“Tôi giúp đỡ, kỹ thuật xắt rau của tôi cũng không tồi.”

“A… Thế thì tớ ở đây chờ ăn vậy?” Bạch Thư Hân hơi xấu hổ nói, cô ấy là người nấu ăn tệ nhất, cảm thấy nhà bếp đó không thích hợp với mình. “Cho cậu này, đồ ăn vặt tớ mua đấy, đừng ăn hết nhé, để lại cho tớ một ít là được rồi.”

Hứa Minh Tâm cười hì hì nói.

Sau đó cô kéo Ôn Ngụy Phong vào phòng bếp, Bạch Thư Hân bèn tựa vào số pha xem

TV.

Cô nhìn thấy Ôn Ngụy Phong hết sức quen thuộc cắt thịt bò rồi thái thịt mỏng ra thì cảm thấy hết sức thần kì.

Cũng hiếm thấy người đàn ông nào có tay nghề tốt như thế.

Cô cũng bắt tay vào làm, vừa xắt vừa hỏi: “Anh cùng với Thư Hân có chuyện g2 đó với nhau hả?”

Ôn Ngụy Phong nghe cô nói thế thì ngón tay khẽ khựng lại một chút, suýt chút nữa cắt trúng tay mình.

Anh ta vội vàng bình tĩnh lại, nói: “Không có gì.”

“Thật không? Cứ cảm thấy hai người cứ có cái gì đó là lạ. Lát nữa hai người nể mặt tôi một chút, ăn cơm bình thường thôi, đừng để bầu không khí trở nên gượng gạo như thế nữa, tôi sẽ không dám ở lại đây. Tôi thật sự đang rất đói bụng, cơm trên máy bay đã tiêu hóa hết rồi, bây giờ tôi đói đến mức có thể ăn hết một con bò đấy.”

“Được, tôi biết rồi. Anh ta thản nhiên đồng ý.

Trong nhà bếp có hai người chuẩn bị đồ ăn nên tốc độ tăng nhanh lên rất nhiều.

Chưa tới nửa tiếng đã giải quyết hết tất cả các nguyên liệu nấu ăn.

Mua thịt viên nhúng lẩu, thịt bò, một con gà và cả cá lóc cùng với rau dưa đủ kiểu.

Ôn Ngụy Phong bỏ nguyên liệu nấu lẩu vào xào sơ, sau đó bỏ nước vào nấu lên, bỏ thịt gà và thịt viên vào nấu một lát.

Sau đó là chuẩn bị ngăn lẩu, bắt đầu ăn món lẩu nóng hôi hổi.

Trước đây khi còn ở ký túc xá cô và Bạch Thư Hân thường làm thế này đề ăn, suy cho cùng thì ký túc xá đại học cũng khá là nhàm chán nên nhúng lẩu ăn là một chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Lẻn ra ngoài ban công trốn dì trông ký túc xá, mọi người ngồi thành một vòng tròn, cảm giác ăn như thế tuyệt không thể tả.

Sau đó mọi người lại mở một bộ phim dài tập tất cả đều thích xem rồi là vui chơi giải trí, cực kì hạnh phúc. “Ngon thật đó! Còn ngon hơn cả đồ ăn ngoài tiệm lẩu, nước chấm đâu rồi?”

“Cho cậu này, cho cậu này.” Bạch Thư Hân đưa cho cổ, thấy Ôn Ngụy Phong không đụng vô dầu vừng bèn hỏi: “Anh không lấy nó há?”

“Tôi… Tôi ít khi ăn lẩu nên không biết phải lấy những thứ gì. “Để tôi giúp anh làm.

Bạch Thư Hân làm cho anh ta một chén nước chấm, Ôn Ngụy Phong nhận lấy, ngón tay hai người chạm vào nhau.

Da đầu Bạch Thư Hân chợt run lên, cảm thấy ngón tay có một luồng điện nhỏ chạy vụt qua khiến cô ấy nhanh chóng rụt tay về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.