Chương trước
Chương sau
Hứa Minh Tâm thấy vậy thì vươn tay ra, nhẹ nhàng để lên huyệt thái dương của anh, vuốt ve rất có nghề.

Bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô thực hiện từng động tác nhẹ nhàng, nhưng lại như có một thứ ma lực thần kỳ, chỉ trong nháy mắt đã xoa dịu toàn bộ cơn đau trong người anh.

Hỗn loạn trong lòng cũng bị quét đi sạch sành sanh.

Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khóe môi vô thức cong lên cười nhẹ, chút lạnh lùng cuối cùng cũng bị hòa tan hết.

Cô bé này… chính anh cũng không thể nào chống đỡ được.

Hứa Minh Tâm chú ý đến ánh mắt thâm thúy của anh đang chăm chú nhìn mình, trong đôi mắt phượng như có một màn đêm trong suốt có thể hút cả bản thân vào.

Cô bị anh nhìn đến ngượng ngùng, chớp mắt vô tội nhìn lại anh: “Anh nhìn em như vậy làm gì chứ?”

“Em xinh mà, không nhịn được muốn nhìn lâu hơn nữa.”

“Anh cũng đẹp trai lắm, chẳng lẽ mỗi ngày em đều phải nhìn anh như vậy à?” Hứa Minh Tâm không vui hỏi lại.

“Em biết nếu mà em cứ nhìn như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện gì?”

Hứa Minh Tâm không hiểu, nhìn anh.

Cô nhìn vào mắt anh khoảng độ vài giây.

Cố Gia Huy đã dùng hành động trả lời cho cô biết.

Anh tiến lên phía trước, đôi môi mỏng hơi lạnh, nhẹ nhàng phủ lên bờ môi cô.

Lần này lại dịu dàng đến lạ. Đầu lưỡi miêu tả viền môi cô, chậm rãi công thành chiếm cứ.

Cơ thể Hứa Minh Tâm thoáng run lên, rồi nghiêng ngả.

Hai tay cô vô lực để trước ngực anh, Cố Gia Huy đứng dậy, một tay chống trên mặt bàn, một tay ôm lấy eo thon, sợ nửa người cô nghiêng ngả, thể lực không thể nào chịu nổi.

Mỗi lần anh đêu tỉ mỉ như thế này.

Nụ hôn càng lúc càng sâu…

Đúng lúc đó, cánh cửa vang lên một tiếng động, có người đẩy cửa bước vào.

“AnhGia Huy, Cố Cố nói là muốn…”

“Tìm… tìm anh…”

Ôn Ngụy Phong nhìn thấy cảnh tượng bên trong, phản ứng đầu tiên là vội vàng che mắt Cố Cố lại.

“Cái đó, quấy rầy rồi…”

Ôn Ngụy Phong vội vàng đóng cửa lại.

Cố Cố chỉ thấy Cố Gia Huy và Hứa Minh Tâm đang tựa vào nhau rất gần, môi kề môi, sau đó…

Cô bé còn chưa kịp nhìn cẩn thận đã bị cậu kéo ra rồi.

“Cậu ơi, bố Trung đang đói sao? Tại sao lại gặm môi của Tâm Tâm?”

“Chuyện này…”

Ôn Ngụy Phong dở khóc dở cười, anh ta cũng ngốc trong chuyện tình cảm lắm.

Mà trong phòng, Hứa Minh Tâm đỏ bừng mặt mũi, vành tai cũng như bị ứ máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.