Người cô còn chưa khỏe lại, chạy được một lúc thì chỗ nào cũng đau.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy Cố Gia Huy chưa đuổi theo thì cũng chẳng biết tả cảm xúc của mình là thỏa mãn hay đau khổ nữa.
Hứa Minh Tâm thở phì phò, đá đám cây ven đường.
Cô vừa tỉnh lại thì thấy một ông già râu ria xồm xoàm đang làu bàu gì đó.
Sau khi hỏi một lúc thì đối phương mới nói rõ ra đầu đuôi câu chuyện.
Cố Gia Huy sợ phần ký ức đó sẽ khiến cô cảm thấy đau khổ nên mới chọn cách thôi miên cô.
Đúng là phần ký ức đó rất đáng sợ, nhưng cô không thể xóa nó đi được.
Phải vấp ngã thì mới khôn ra được, chẳng lẽ anh không hiểu bài học này à?
Chẳng lẽ nếu yêu anh thì lúc nào cũng phải xóa hết mọi đau khổ, chỉ để lại những câu chuyện vui vẻ à?
Cô không chỉ muốn sống yên ổn với anh, mà còn muốn vượt qua những hoạn nạn cùng anh.
Càng nghĩ đến những việc này thì Hứa Minh Tâm lại càng tức.
Cô đang đi bộ thì nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, quay lại thì thấy Cố Gia Huy đã đuổi kịp cô rồi. Cô hoảng sợ, vội vàng bỏ trốn.
“Hứa Minh Tâm, em mà dám chạy thêm bước nữa là anh đánh gãy chân em đấy!”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hoảng hốt, cả người run lên.
Câu nói này có lực sát thương rất mạnh.
Hứa Minh Tâm phẫn nộ quay người lại nhìn anh: “Anh là gì của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967941/chuong-658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.