Cố Gia Huy kéo cô đi xem mọi thứ xung quanh, nhưng Hứa Minh Tâm lại trả lời một câu cộc lốc.
Vậy thì sao?
“Vậy thì sao cái gì? Chứng tỏ là chúng ta đã ở chung với nhau rất hòa hợp.”
“Xem ra đúng là cháu đã từng ở đây, nhưng đó là cháu trước kia, bây giờ cháu không muốn như vậy nữa. Cháu không biết chú, không thích chú, cũng chẳng có chút tình cảm gì với chú. Vậy nên… Cháu không muốn ở với chú nữa.”
“Chúng ta bên nhau có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc.”
“Vậy chắc cũng có những niềm đau nhỉ?”
Hứa Minh Tâm hỏi ngược lại. Cố Gia Huy nghe vậy thì yên lặng.
Cô thấy anh không trả lời được, nói tiếp: “Bây giờ cháu không muốn biết trước kia cháu đã thế nào, dù là những ký ức vui vẻ hay đau khổ thì cháu trả hết lại cho chú đấy, đừng có mà làm phiền cháu, cháu phải về nhà đây.”
Hứa Minh Tâm nói với thái độ rất quyết liệt, vẻ mặt lạnh như băng.
Cô quay người rời đi, không hề lưu luyến gì mà xuống lầu.
Cố Gia Huy ngẩn ra, đến khi hoàn hồn lại thì Hứa Minh Tâm đã đi đến cửa rồi.
Chú An bước đến, nói: “Ông chủ, cậu và cô Minh Tâm lại cãi nhau à?”
Cố Gia Huy cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, chỉ khẽ lắc đầu rồi đuổi theo cô.
Nhưng trên đường lại chẳng thấy bóng dáng cô nhóc ấy đâu.
Cô vừa chạy bỘ, dù có chạy một mạch thì cũng không thể đi quá xa được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967940/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.