Đúng vậy, anh ta đúng là bất nhân bất nghĩa, là tên súc sinh.
Phụ lòng Cố Yên, cũng có lỗi với Bạch Thư Hân.
Anh ta làm sao có thể làm chuyện hoang đường như vậy. Mẹ Bạch không nỡ nhìn, tiến lên khuyên can: “Thôi được rồi, thằng bé đã biết lỗi rồi, chuyện cũng không cách nào vãn hồi được nữa, ông còn nói chuyện này để làm gì chứ? Nó cũng mệt mỏi cả ngày rồi, để nó vào trong nghỉ ngơi một chút đi. Ông cùng tôi về nhà trước đã, dù sao chúng ta ở đây cũng không giúp được gì.”
Mẹ Bạch rất sợ Bạch Tùng Dương giận quá mất khôn, làm Lệ Nghiêm bị thương, cho nên vội vàng kéo Bạch Tùng Dương đi.
Lệ Nghiêm nặng nề đẩy cửa phòng bệnh, thấy Bạch Thư Hân vẫn còn hôn mê, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không rõ cụ thể là gì.
Hứa Minh Tâm vẫn luôn túc trực bên giường trông nom, thấy anh đến, nói: “Bác sĩ có đến thăm một lần, nói sức khỏe cô ấy đã ổn định, không có gì đáng ngại, chắc sáng mai là có thể tỉnh lại.”
“Cô về đi, tôi ở đây chăm sóc cô ấy được rồi.”
“Ừ, ở nhà xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cũng phải đi về xem thế nào. Ngày mai lại đến thăm Thư Hàn sau.”
Hứa Minh Tâm gật gật đầu nói, thật ra thì cô còn muốn hỏi anh ta đã tìm được Yên chưa?
Nói chuyện tử tế với cô ấy chưa?
Nhưng suy nghĩ một chút, giờ phút quan trọng này vẫn khoan hãy nói, nói nhiều đau lòng.
Hứa Minh Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967807/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.