Chương trước
Chương sau
Anh ta đi theo, nhìn thấy Bạch Thư Hân đi tới chỗ quầy quà vặt rồi mua mấy bình nước đưa tới cho đồng nghiệp. Nhưng những người kia còn chẳng thèm nói một câu cảm ơn, thậm chí còn không trả tiền.

Nhưng Bạch Thư Hân cũng không tức giận, nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái rồi quay người đi về.

Lệ Nghiêm không thể cứ nhìn Bạch Thư Hân bị bắt nạt như thế được, anh ta xông lên rồi nói: “Vì sao các người lại sai bảo cô ấy, không có tay không có chân à?”

“Anh là ai thế hả, tôi sai bảo nhân viên thực tập mới tới của công ty thì sao, liên quan gì tới anh hả?”

“Tôi đánh cô có liên quan tới anh không?”

Lệ Nghiêm nói một cách hiện ngang, sau đó anh ta túm lấy cổ áo người kia rồi đánh tới tấp.

Bạch Thư Hân vội vàng chạy tới kéo Lệ Nghiêm ra rồi còn cúi đầu xin lỗi.

“Khó hiểu.”

Đối phương mắng một câu.

Sắc mặt Lệ Nghiêm trầm xuống, nắm đấm của anh ta siết chặt tới nỗi kêu lên răng rắc, nhưng lại bị Bạch Thư Hân kéo đi.

Anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ của cô rồi nói: “Về nhà với anh, em ở trong tập đoàn của Cố Gia Huy mà còn bị người ta bắt nạt như thế này, sao anh có thể bỏ mặc em như thế được chứ? Anh nuôi em, em cần gì phải vất vả như thế?”

“Lệ Nghiêm, anh đủ rồi đó! Anh là anh tôi là tôi. Bố mẹ đều không có ở đây, anh cũng chẳng cần phải quan tâm tới tôi nữa. Tôi có sinh hoạt của chính mình, tôi thích cuộc sống như thế. Những gì anh cho tôi đều là của anh, không phải của tôi.”

“Của anh chính là của em.” Lệ Nghiêm nói một cách lạnh lùng.

“Không phải, mãi mãi cũng không phải của tôi!”

Bạch Thư Hân cắn chặt từng chữ, đôi môi đỏ của cô phun ra từng chữ lạnh lùng.

Đôi mắt đẹp kia đều đã phủ kín sương lạnh.

Lời này của cô ấy khiến cho trái tim của Lệ Nghiêm run lên. Từ khi bố mẹ qua đời, cô em gái này của Lệ Nghiêm đã chịu sự đả kích quá lớn, tính cách cũng thay đổi.

Cho nên anh ta vẫn luôn chịu đựng, bao dung. Có thể nói tính xấu của Bạch Thư Hân đều là do Lệ Nghiêm chiều hư.

Bạch Thư Hân trước kia thường xuyên theo đuôi Lệ Nghiêm. Suốt ngày gọi anh trai dài anh trai ngắn. Bị bắt nạt cũng không dám nói cho bố mẹ, mà là nói cho Lệ Nghiêm trước.

Anh ta vốn cho là hai người họ là cặp anh em thân thiết nhất trên thế giới này, có thể sống vui vẻ với nhau cả đời.

Nhưng bây giờ, Bạch Thư Hân ghét chính mình, xem như kẻ địch mà trốn tránh.

Lệ Nghiêm không thể hiểu nổi, mình đã làm sai chuyện gì mà khiến cô ấy ghét như vậy.

Lệ Nghiêm khẽ rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất ánh mắt bên trong.

Phức tạp khó hiểu, giấu kín như bưng.

Một lúc lâu sau rồi Lệ Nghiêm mới nói một cách nặng nề: “Thư Hàn, đến cùng là anh đã làm sai chuyện gì mà em ghét anh đến vậy?”

Bạch Thư Hân nghe thể thì trái tim cô ấy run lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.