Chương trước
Chương sau
“Nhưng cũng nên có một người thỏa hiệp. Cô ấy quá ngốc, lại còn nhát gan, chắc chắn là không chịu được mấy chuyện này. Tôi sợ cô ấy vất vả cho nên sẽ chủ động đi vào thế giới của cô ấy.”

“Bởi vậy nên cậu ăn thực phẩm rác ư?”

“Chuyện gì cũng phải từ từ, lần đầu tiên ăn sẽ nhập viện, nhưng có lẽ lần thứ hai chỉ cần truyền nước là được, lần thứ ba chỉ cần uống thuốc. Thêm mấy lần thì kiểu gì cũng quen mà thôi.”

“Cậu biết cách tra tấn chính mình thật đây. Tôi có trách nhiệm nói cho cậu biết, tuổi thọ của cậu sẽ giảm đi.”

“Cậu không thể đừng có nghiêm túc như thế được à? Cậu không cảm thấy đây là một chuyện rất hạnh phúc sao?”

“Lấy sinh mệnh ra làm trò đùa chẳng hạnh phúc chút nào cả.”

“Đó là do cậu chưa gặp người cậu yêu. Có thể hi sinh cho cô ấy thì đều vui vẻ chịu đựng.”

Lệ Nghiêm đang thu dọn hòm thuốc của chính mình, anh ta nghe Cố Gia Huy nói thế thì cánh tay khựng lại. . ngôn tình tổng tài

Qua mấy giây anh ta mới khôi phục bình thường.

“Tôi phải đi tìm Thư Hàn, không quấy rầy hạnh phúc của cậu nữa. Đúng rồi, Vy Oanh sắp trở về, cô ấy cũng xin nghi.”

“Cô ấy còn không nói cho tôi biết, sao chuyện gì cũng thông qua miệng của cậu vậy hả?”

“Cái đó thì tôi không biết, cậu đi mà hỏi cô ấy.”

Lệ Nghiêm trả lời, anh ta nói xong thì cầm đồ rồi quay người rời đi.

Rất nhanh sau đó Lệ Nghiêm đã tìm được Bạch Thư Hân. Cô ấy mệt thở hổn hển mà còn bị người trong bộ phận sau đi mua cái này mua cái kia. Đến bây giờ mới có thể đứng nghỉ một lúc.

“Bạch Thư Hân.”

Đột nhiên Bạch Thư Hân nghe thấy có người gọi tên mình, nhất thời cô ấy vẫn chưa nhận ra được giọng của Lệ Nghiêm, còn nghĩ rằng lại có người trong bộ phận sai cô đi mua cái gì đó. Cho nên cô ấy vội vàng trả lời.

“Đây đây, muốn mua cái gì?”

Bạch Thư Hân vừa quay người là thấy Lệ Nghiêm, cô ấy xụ mặt xuống rồi nói với vẻ không vui: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh đã hẹn với em rồi cơ mà, cuối tuần đi nhà chú ăn cơm. Nhưng em lại chạy tới đây, còn cúp điện thoại của anh, tất nhiên anh phải tới đây tìm rồi.” “Là anh hứa với chú muốn đi qua đó ăn cơm chứ không phải là tôi. Vì sao tôi lại phải đi chứ?”

“Đúng là càng lớn càng không có quy tắc. Anh đã giải thích với chú thay em rồi, cho nên lần này anh không truy cứu nữa.”

“Tùy anh.”

Bạch Thư Hân nói với vẻ không vui, đúng lúc này lại có người gọi cô ấy đi mua nước.

Cô ấy vội vàng làm theo.

Lệ Nghiêm nhíu mày, tính tình của Bạch Thư Hân vẫn luôn rất kiêu căng, cô ấy ghét nhất là phục tùng.

Bởi thế nên Bạch Thư Hân mới không muốn làm lính, khăng khăng đổi nghề.

Nhưng bây giờ cô ấy lại nén giận đi mua nước giúp người khác ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.