Chương trước
Chương sau
Cô thường tan học lúc năm giờ, đi làm thêm cho đến tám hoặc chín giờ đều có thể được.

Nhưng cô nên nói chuyện với Cố Gia Huy như thế nào đây?

Cô vắt óc suy nghĩ, chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Cô vội vàng đặt điện thoại xuống giường đi ra mở cửa.

Cố Gia Huy mang tới một ly sữa đã hâm nóng: “Uống xong rồi đi ngủ sớm một chút, biết không?”

“Em biết mà.” . Đam Mỹ Sắc

Cố Gia Huy xoay người định bước đi nhưng bị cô vội vàng ngăn lại.

“À… Em đã tham gia một tiết mục diễn tập kịch với Bạch Thư Hân, sau giờ học có thể phải ở lại tập thêm, buổi tối em sẽ về trễ.”

“Mấy giờ?”

“Anh không cần tới đón em, Bạch Thư Hân có xe, cô ấy nói sẽ đưa em về.”

Cố Gia Huy nghe thấy cô đi cùng Bạch Thư Hân thì cũng yên tâm.

Anh gật đầu nói: “Ừ, dạo gần đây công việc của tôi cũng hơi bận, có việc nhớ phải gọi cho tôi ngay.”

Hứa Minh Tâm thấy anh tin rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm hôm sau, cô xuống dưới nhà ăn sáng thì trông thấy trên bàn có hai cục sạc dự phòng.

“Cái này để làm gì vậy anh?”

“Tôi sợ điện thoại của em hết pin, lúc nào cũng phải mang nó theo, biết chưa?”

Hứa Minh Tâm lập tức hiểu ra, lần trước cô bị kẹt trong ngôi trường bỏ hoang cũng bởi vì điện thoại di động của cô hết pin nên không kịp thông báo cho mọi người. Trời ơi, sự chăm sóc từng li từng tí của Cố Gia Huy thực sự làm cho người ta không thể đỡ nổi mà!

Buổi trưa, Hứa Minh Tâm đến quán bar để xem qua, phần lớn khách hàng bên trong đều là sinh viên Thủ đô nên không diễn ra tình trạng hỗn loạn, nhìn chung là khá an toàn.

Vừa tan lớp học buổi tối, cô liền vội vã chạy tới rồi thay bộ quần áo nhân viên phục vụ vào.

Lúc Bạch Thư Hân tới thì đã thấy cô đang bận rộn, bưng rượu mời khách.

Công việc kinh doanh của quán bar vào buổi tối rất tốt, Hứa Minh Tâm thậm chí còn không có cơ hội để nghỉ ngơi nói chuyện với Bạch Thư Hân.

Bận rộn đến chín giờ tối, cô mới tan làm nói chuyện với Bạch Thư Hân được.

Bạch Thư Hân nhìn thấy đầu cô đầm đìa mồ hôi, có chút xót xa trong lòng liền nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau giúp cô.

“Cậu đang thiếu tiền sao? Cậu đang thiếu tiền thì nói cho tớ một tiếng chứ sao lại làm công việc tạm bợ như vậy?”

“Cũng không vất vả, mình cũng đã từng đi làm thêm. Công việc làm thêm này thu nhập cũng khá. Mình còn tưởng học sinh nghèo lắm, nhưng không ngờ rằng họ boa cho mình rất nhiều”.

“Minh Tâm, rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì vậy?”

Hứa Minh Tâm cũng không muốn giấu giếm, vì vậy kể hết từ đầu đến cuối ra. Bạch Thư Hân nghe xong thì thở phì phò, gõ đầu cô: “Có phải là cậu bị ngốc rồi không? Nếu là tớ, khi nghe được lời này thì tớ chắc chắn sẽ nghĩ cách để thoát khỏi cái tên sao chổi đó! Cậu lại còn vì anh ta mà lo lắng nữa? Cố Đông Triệt một khi nắm mọi quyền hành thì nhất định sẽ đối phó với Cố Gia Huy, cậu nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi hay sao? Hứa Đan Thu sẽ lột từng lớp, từng lớp da cậu đấy, có biết không hả?”

“Chúng mình là vợ chồng sắp kết hôn thì đương nhiên phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.