Đến khi chiếc xe chở ông cụ Cố đã đi xa, Kiều Hạ Linh vẫn chưa hoàn hồn, đứng đơ ra như khúc gỗ, không thể tin được chuyện đã xảy ra từ nãy đến giờ.
Ông nội của Cố Thịnh hóa ra là người như vậy, này cũng quá tùy tiện rồi đấy, đưa tín vật đính ước đời đời cho một người lần đầu gặp mặt, cũng không sợ cô nổi lòng tham cầm đi bán mất.
“Này... Nhẫn của Cố gia các người. Ông của anh già rồi nên lú lẫn, hay đưa đồ lung tung, anh là cháu phải biết đường nhắc nhở chứ, đằng này cứ để ông anh như vậy được à? Nếu hôm nay không phải đưa cho tôi thì nhẫn gia truyền của nhà anh chắc đã nằm ở phòng đấu giá rồi đấy!” Dứt lời, Kiều Hạ Linh chuẩn bị tháo chiếc nhẫn xuống thì bị Cố Thịnh ngăn lại.
Cô nhíu mày, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
Cố Thịnh không nói gì, nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới nâng tay đẩy ra phần tóc trên trán, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Hắn nhún vai, bộ dạng có chút vô lại, phủi bỏ mọi trách nhiệm.
“Đây là nhẫn ông anh cho em, anh không lấy về được. Nếu muốn thì em tự mình đi giải thích với anh rồi trả lại đi.”
Kiều Hạ Linh chớp chớp mắt, lấp lánh nhìn hắn, giọng ngọt như đường: “Thì người ta không biết ông anh ở đâu nên mới nhờ anh đó. Vậy nên trả hộ bảo bối đi mà! Nha!”
Bảo bối? Cố Thịnh bị xưng hô này làm cho cả người nâng nâng, toàn thân rục rịch, càng nhìn càng thấy mê người, chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cua-co-tong/362427/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.