Cơn mưa rào đầu hạ xối xả rơi xuống, trên đường ai ai cũng vội vã muốn nhanh chóng về nhà, chỉ duy có một cậu bé dùng đôi mắt hoang mang nhìn tất cả, cậu liên tục liếc nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm bóng dáng của ai đó, đôi chân nhỏ nhắn bắt đầu bước đi những bước đi đầu tiên. Có điều con đường phía trước không biết vì lý do gì mà đi mãi vẫn không đến được điểm cuối.
Cậu bé đi rất lâu, lâu đến mức cậu chả thể nhớ được bản thân đã đi xa, chân mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi, đói thì xin ăn, không xin được thì lại tiếp tục nhịn đói. Cậu cứ đi như vậy vậy mà không có điểm dừng.
Hoàng hôn phủ xuống một tầng ráng vàng đẹp óng ả, bao trọn lấy cơ thể của cậu như muốn ôm trọn vào lòng, mang cho cậu chút ấm áp cuối cùng.
Nhưng tất cả đã kết thúc khi màn đêm trỗi dậy, bị ấm áp ít ỏi bị thay thế bởi cái lạnh thấu xương, bằng ánh mắt khinh miệt của người đời.
Đêm tối, trong con hẻm tối tăm, thứ chiếu sáng duy nhất chính là ánh đèn điện hắt ra từ trong những ngôi nhà đã đóng kín cửa, trong đó, hình ảnh hạnh phúc của các gia đình phản chiếu lại trong đôi mắt trong veo của đứa bé lang thang.
Cậu nghiêng đầu nhìn bọn họ, cảm thấy thứ này thật quen thuộc, giống như trước đây cậu cũng từng cảm nhận được vậy.
“Mẹ ơi...” Cậu bé vô thức gọi mẹ, giọng nói nỉ non giống như một con thú non đáng thương bị bỏ rơi, làm người ta đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cua-co-tong/362384/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.