Kiều Hạ Linh trong lòng điên cuồng gào thét, nhìn bộ dạng của bản thân hiện tại, cô chỉ muốn đâm đầu vào gối chết quách đi cho nó rảnh nợ.
Áo sơ mi dài tay rộng thùng thình nhưng cho dù vậy thì nó cũng chỉ miễn cưỡng che đi được chỗ nào nên che mà thôi, quá là ngắn cho trường hợp hiện giờ.
Cô xoa lớp mờ trên cửa kính, dán mặt vào đó nhìn ra bên ngoài, sau khi soi xét cẩn thận một hồi, thấy không có ai ngoài kia mới thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại quần áo rồi đi ra.
Tên chó chết Cố Thịnh, vậy mà dám làm bẩn bộ quần áo của cô, đã thế còn nói cái gì mà nhà hắn không có quần áo phụ nữ nên cô chịu khó thiệt thòi.
Cô khinh... Quần áo phụ nữ không có nhưng nội y phụ nữ thì không thiếu, tên đó còn bày cả một loạt ra cho cô chọn cơ mà.
“Đúng là đồ biến thái.” Kiều Hạ Linh chửi thầm một câu.
“Ai là biến thái?”
Cố Thịnh bất thình lình ở đằng sau xuất hiện ghé vào tai của cô nói nhỏ, Kiều Hạ Linh chưa kịp suy nghĩ đã phản xạ theo thói quen vung nắm đấm phòng bị, Cố Thịnh dễ dàng tránh thoát, đã vậy còn bẻ ngược tay cô lại, khóa cô vào trong lòng mình, cằm đặt lên vai cô khiêu khích.
Hơi thở nóng bỏng của Cố Thịnh bên tai làm Kiều Hạ Linh có chút không thoải mái, dịch đầu sang bên cạnh tránh đi nhưng Cố Thịnh dường như lại cố ý trêu chọc, cô chuyển đến đâu hắn ta lại sát lại đến đó.
Rầm...
Chân cô va
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cua-co-tong/362383/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.