– Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, mẹ đã về nhà, cho các con bú!
Chu Thiến tựa vào thành giường, vừa vuốt bụng vừa khe khẽ hát bài hát thiếu nhi. Triệu Hi Thành ở bên, ôm cô nói:
– Sao không bật đĩa cho đỡ vất
Chu Thiến ngẩng đầu cười nói:
– Em muốn tự hát,ngày nào cũng hát cho con nghe, như vậy con sẽ nhớ giọng của em. Chờ con sinh rồi, nghe giọng em sẽ cảm thấy rất than thiết
Triệu Hi Thành cười nói:
– Được rồi, được rồi. Biết em là mẹ hiền, biết em thương con rồi. Ôi chao, lần trước không phải bảo em nghĩ tên cho con sao, em nghĩ chưa? Giờ đã 6 tháng rồi, tính dần đi thôi
– Thực ra em cũng có nghĩ đến vài cái tên nhưng chuyện này có phải là nên nói cho cha mẹ không. Nếu không cha mẹ sẽ không vui
Hai ông bà rất hết lòng với đứa cháu này, không thể chỉ vì chút việc nhỏ mà làm họ thất vọng được
Triệu Hi Thành nghĩ rồi nói:
– Vẫn là vợ nghĩ chu đáo nhất
– Em nghĩ, em bảo ông bà nghĩ tên, chúng mình cũng nghĩ tên rồi mọi người cùng chọn, xem cái tên nào hay nhất. Như vậy ông bà cũng cảm thấy được tôn trọng
Triệu Hi Thành gật đầu:
– Cứ làm như vậy đi
Sau đó lại hỏi:
– Em nghĩ ra được vài cái tên rồi sao? Nói anh nghe nào
Chu Thiến cười cười, lấy quyển sổ nhỏ đầu gường ra. Triệu Hi Thành ôm cô, tựa đầu lên vai cô mà nhìn qua:
– Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/5070568/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.