Ăn cơm trưa xong, khách ngồi lại một lúc rồi đứng dậy cáo từ. Lúc Tống phu nhân gần đi còn kéo Chu Thiến lại nói thật lâu, đều là dặn dò cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Cuối cùng thở dài nói:
– Giờ anh con ở công ty địa vị càng lúc càng thấp, con là em cũng phải để ý một chút mới được
Chu Thiến thấy khóe mắt bà có nếp nhăn, biết thời gian này nhất định vì chuyện của con mà lòng không thoải mái nên nói:
– Con biết rồi, có thể giúp thì nhất định con sẽ giúp
Không thể giúp thì cô cũng chẳng có cách nào
Tống phu nhân nghe ra ý tại ngôn ngoại của cô, môi giật giật, còn định nói thêm gì nhưng nhìn ánh mắt của Chu Thiến thì lại chẳng nói được gì, chỉ đành thở dài:
– Đều là anh con kém cỏi…
Bà xoay người đi theo chồng. Chu Thiến nhìn bóng dáng có phần già nua của bà mà nghĩ: Người phụ nữ này cả đời đều tốn sức lực mà giữ gìn địa vị của mình, nhất định xem nhẹ việc dạy dỗ con cái nên mới khiến con mình thành ra thế này. Cho dù giờ bà là Tống phu nhân nhưng vẫn chẳng có chút địa vị gì trong lòng chồng, con thì không chút tiến bộ, con gái là người bà hao hết sức mà bám vào, giờ bà có còn cho đó là thứ quý giá nhất? Triệu Hi Thành vỗ vai cô nói:
– Em nghĩ gì mà xuất thần vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Anh nhìn theo ánh mắt cô về phía bóng dáng Tống phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/5064366/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.