Tất cả mọi người có chút chột dạ, phải biết rằng chuyện này cũng không thể chắc chắn được. Truyền thông, báo chí đưa tin đều nói theo kiểu chưa xác định. Nhưng đám phóng viên thời gian này tìm tin mà quên mất một số điều nên mới nhất thời nói như vậy, không ngờ bị ông nắm thóp
Lập tức, đám phóng viên đều ngậm miệng. Các nhân viên an ninh đến, bọn họ đều nhân cơ hội rời đi nhưng cũng có một số phóng viên vẫn còn chĩa máy ảnh vào ông. Triệu lão gia t.ử hiển nhiên là vẫn còn giận, cả người run run. Lái xe mở cửa, lúc ông đang định ngồi vào xe thì ngẩng đầu lên lại thấy mấy kẻ đứng cách đó không xa, hiển nhiên là đã xem hết những điều khi nãy. Sắc mặt Triệu lão gia t.ử lập tức từ đỏ chuyển thành trắng, vẻ mặt xấu hổ, vội cúi đầu ngồi vào trong xe
Chu Thiến nhìn nhìn hai người kia, cảm thấy khá quen, nghĩ một hồi thì mới nhớ tới là đã từng gặp bọn họ trong tiệc sinh nhật của Triệu lão gia. Bọn họ là cổ đông trong công ty.
Chu Thiến nhìn chiếc xe dần đi xa mà trong lòng rất buồn bực. Hi Thành sai rồi, người sống trong cộng đồng, sao có thể hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người khác. Cha vốn là người sĩ diện, nay vì bọn họ sơ sẩy mà nhất định sẽ cảm thấy mất mặt, rất khó xử. Hi Thành chỉ e là cũng vậy, khi anh đối mặt với ánh mắt coi thường của cấp dưới sao có thể không khó chịu? Anh không muốn mình phải xấu hổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/5047516/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.