Từ đó tới nay, mỗi ngày cuối tuần, Triệu Hi Thành sẽ đến phòng Chu Thiến. Tiểu Mạt thường né tránh đi. Có đôi khi anh xem cô học, khi rảnh thì cùng cô nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có hành vi quá trớn nào. Có đôi khi, anh cũng sẽ muốn ôm chặt lấy cô nhưng mỗi khi định hành động lại bị đôi mắt trong sáng của cô cản lại, ngay cả anh cũng thầm mắng mình không làm được việc gì nên hồn.
Thứ sáu, anh ở văn phòng gọi điện thoại cho Chu Thiến, nói với cô rằng chủ nhật sẽ đến chỗ cô. Đổi lại là trước, sao mà anh phải gọi điện trước làm gì, cứ thế đi qua là được, còn gọi cho hoa văn là tạo niềm vui bất ngờ. Nhưng giờ anh cũng biết, thỉnh thoảng bất ngờ thì có thể là gia vị cuộc sống nhưng nếu quá nhiều lần bất ngờ thì lại thành không tôn trọng người khác
Đáng mừng là, Thiệu Lâm chưa từng từ chối yêu cầu của anh nên trong lòng anh cũng luôn vui vẻ, đầy hi vọng. Nhưng lần này, đầu dây bên kia dịu dàng nói:
– Chủ nhật á, không được, em bận rồi
Triệu Hi Thành xoay ghế, có việc? Chủ nhật chẳng phải cô được nghỉ sao
– Em bận gì? Giọng anh nhẹ nhàng như đang hỏi em muốn ăn gì vậy.
Đầu bên kia truyền đến tiếng Thiệu Lâm cười khẽ, dịu dàng, ấm áp như chiếc lông chim nhỏ cọ vào lòng anh khiến lòng anh mềm mại vô cùng
– Chiều chủ nhật em được đi mua sắm, buổi sáng muốn đọc lại sách nên không có thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4887867/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.