Giọng của cô nhu hòa, trong suốt, nụ cười như ánh mặt trời, đôi mắt như bảo thạch, giọng nói êm tai, thoải mái, mọi người đều bị phong thái của cô mê hoặc, phảng phất như chìm vào thế giới thần tiên khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Nhất thời, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Bốp bốp bốp
Thẩm Già Lam bỗng nhẹ nhàng vỗ tay, mọi người lúc này mới như tỉnh mộng mà nhiệt liệt vỗ tay. Đám Tiểu Mạt hưng phấn đến đỏ mặt. Mấy giám khảo khác cũng mỉm cười gật đầu, đều cho Chu Thiến điểm tốt
Thẩm Già Lam vươn tay ý bảo mọi người yên lặng rồi cười nói:
– Giờ tôi tuyên bố, Tống Thiệu Lâm chính là một trong hai người xuất sắc nhất, tin chắc mọi người không có ý kiến gì chứ
Những học viên không được đứng đầu mỗi tổ đều không có cơ hội, hơn nữa thiết kế của Chu Thiến thực sự rất đẹp nên đều vui vẻ đồng ý. Mà năm người xuất sắc nhất, thấy cơ hội ít đi một phần, ngoài Trương Bân thì đều không thoải mái nhưng thực lực của Chu Thiến như vậy, cho dù để cô tham gia đợt thi thứ hai tin chắc vẫn là kết quả đó cho nên đều gật đầu đồng ý. Chỉ có sắc mặt Hồ Giai Giai càng lúc càng khó coi, ánh mắt nhìn Chu Thiến có vẻ khác lạ. Trương Bân liếc nhìn cô ta một cái rồi nhăn mày
Chu Thiến đi xuống, bạn bè đều đến bên chúc mừng, Triệu Viện Viện cầm tay cô cười nói:
– Thua dưới tay cậu, mình tâm phục khẩu phục
Hồ Giai Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4887866/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.