Chu Thiến cười:
– Về sau cậu làm stylist chuyên nghiệp, chẳng lẽ nhìn ai không thuận mắt thì không làm sao? Đừng bực nữa, chỉ là thực hành thôi. Cậu ghét anh ta thì không nói chuyện là được.
Chia tổ xong, mọi người đều xúm lại cùng nhau, bắt đầu luyện tập. Bời vì chỗ Chu Thiến ánh sáng tốt nên 4 người kia đều đi đến đây.
Tiểu Mạt nhìn Trương Bân một cái sau đó quay đầu đi, không để ý đến anh. Giống như bọn trẻ trong lớp mầm non cãi nhau sau vênh mặt quay đi, không ai để ý đến ai. Chu Thiến phì cười lại cảm thấy Tiểu Mạt bây giờ rất đáng yêu.
Ai ngờ Trương Bân kia lại cố ý ngồi xuống cạnh cô, kêu một tiếng:
– Mỹ nhân!
Giọng nói pha chút trêu đùa. Sắc mặt Tiểu Mạt lập tức thay đổi, quay đầu căm tức nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi đáp:
– Cây gậy tre
Trương Bân nhếch môi cười, mặt mày chớt nhả, cười rất chói mắt còn Tiểu Mạt thì thực sự tức giận. Cô tức đến lông mày dựng ngược, ánh mắt trợn tròn. Chu Thiến vừa thấy đã biết đây là điềm báo Tiểu Mạt sắp bùng nổ, vội chen vào nói:
– Chúng ta giới thiệu trước đi, tôi là Tống Thiệu Lâm, đây là Lâm Tiểu Mạt, còn mọi người? Ba anh chàng khác cũng nói tên mình, trong đó có một người không cao lắm gọi là Lưu Văn Chí, một người giọng Quảng Đông là Vương Vĩ, người cao lớn là Vương Lâm.
Chu Thiến cười nói:
– Về sau cứ gọi thẳng tên đi.
Lời này tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799450/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.