Triệu Hi Thành biết việc này không thể giấu diếm cô được nữa, đành bất đắc dĩ thừa nhận:
– Đúng là anh làm, thật sự anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn bảo vệ em, sợ em sống không thoải mái.
Chu Thiến lắc đầu:
– Triệu Hi Thành, anh không cần thiết làm vậy. Chuyện này em hoàn toàn có thể tự giải quyết. Chẳng lẽ sau này mỗi lần em gặp khó khăn đều phải nhờ anh sao? Chẳng lẽ cả đời này anh muốn đi theo em sao? Vậy em bỏ đi thì tính cái gì? Khác gì trò đùa. Chúng ta đã xong, em không biết anh nghĩ thế nào nhưng em nói cho anh, em rất không thích như vậy, em không muốn cuộc sống của em bị người khác nắm giữ, em không cần anh bảo vệ cũng sống ổn.
Ngực cô hơi phập phồng, tay nắm thật chặt, hai mắt vì tức giận mà vô cùng sáng, dưới ánh đèn, cho dù mờ ảo cũng lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách. Triệu Hi Thành nhìn cô như vậy mà tim như bị bóp chặt, vừa đau vừa buồn, vừa chua vừa chát, vô cùng khó chịu.
Anh nhìn cô, mắt đen tối có sự đau xót, nặng nề:
– Thiệu Lâm. Vì sao em cứ nghĩ không tốt về anh như vậy? Chẳng lẽ anh thực sự không đáng tin vậy sao? Cho dù là một chút? Anh chưa từng muốn nắm giữ cuộc sống của em. Chẳng lẽ em đột nhiên bỏ đi anh có thể không lo lắng sao? Chẳng lẽ anh sẽ để mặc em phiêu bạt bên ngoài sao? Đúng, anh tuy sai người điều tra việc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799448/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.