Triệu phu nhân thấy cô không lên tiếng, tưởng mình đã đả động được cô thì tiếp:
– Chúng ta cũng không nhất định bắt con nuôi đứa bé này, con không muốn cũng không sao, chúng ta sẽ nuôi ở bên ngoài, con không phải gặp nó. Chúng ta sẽ không làm con khó xử
– Phải không? Thật thế sao? Chu Thiến nhẹ nhàng cười cười, tươi cười lại như băng tuyết:
– Mẹ, sao phải lừa mình dối người? Đó là cháu trưởng của Triệu gia các người, các người sao có thể để nó ở ngoài cả đời. Chỉ e rằng trong cảm nhận của mọi người con còn không quan trọng bằng nó. Chẳng lâu sau mọi người sẽ đưa nó về Triệu gia, nó sẽ là trung tâm, đến lúc đó con chỉ đành thừa nhận điều đó thôi.
Vẻ mặt Triệu Phu Nhân cứng đờ giật mình đứng đó nói không nên lời. Thật ra lòng bà chính là có ý này, đó là cháu bà sao bà không coi trọng. Bà chỉ nghĩ chờ Thiệu Lâm cũng sinh con thì nói cho cô, đón đứa bé kia về. Thiệu Lâm phải nghĩ cho con cũng sẽ không gây rối gì nữa, đến lúc đó phải chấp nhận sự an bài đó. Không ngờ lại bị Thiệu Lâm nhìn thấy, Thiệu Lâm trở nên khôn khéo từ bao giờ? Hay là mình vẫn luôn coi thường nó? Triệu phu nhân cảm thấy hồ nghi
Triệu lão gia tử nghe đến đó, thì tức đến run người. Ông chưa bao giờ bị người khác phản đối kịch liệt như vậy, cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm nát. Tình huống này ông quyết không để nó xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799428/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.