Triệu Hi Tuấn nghe đến đó, cuối cùng hiểu ra, anh không khỏi lớn tiếng:
– Chuyện đó sao có thể? Mọi người sao lại để đứa trẻ đó sinh ra? Cha mẹ không lo lắng cảm xúc của chị dâu sao? Người phụ nữ kia sao có thể dễ dàng buông tay.
Triệu lão gia tử giận tím mặt, ông chỉ vào Triệu Hi Tuấn quát:
– Mày ở đây lắm lời cái gì, biết cái gì! Chuyện của mình không lo xong còn mặt mũi quản chuyện người khác, cút lên lầu cho tao.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Tuấn trắng bệch nhưng vẫn kiên định nói:
– Chị dâu chẳng phải là ai khác, là người một nhà với chúng ta, mọi người coi thường cảm xúc của chị dâu là không đúng.
Triệu lão gia tử tức giận đến mặt đỏ bừng, ông ném ly trà về phía Triệu Hi Tuấn. Choang một tiếng, chén trà rơi xuống bên chân Triệu Hi Tuấn rồi vỡ tan, nước trà b.ắ.n tung tóe.
Chu Thiến và Triệu phu nhân thấy Triệu lão gia tử đột nhiên nóng nảy thì hoảng sợ. Lúc này Chu Thiến cũng biết mình trách nhầm Triệu Hi Tuấn, cô nhìn Triệu Hi Tuấn với vẻ xin lỗi, thấy anh không bị làm sao cũng yên lòng.
Cô hít sâu một hơi, tiến lên vài bước, nhìn thẳng ánh mắt phẫn nộ của Triệu lão gia tử. Hai mắt trong vắt, trong suốt, tựa như vì sao sáng chói, lóe ra sự kiên định, tuyệt không khuất phục.
Triệu Hi Thành nhận được điện thoại của em thì hỏa tốc chạy về nhà, đi đường lái xe nhanh đến suýt thì gây t.a.i n.ạ.n mấy lần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799427/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.