Trấn Bình An, Chiêu Tâm Đan hữu tâm vô vọng
Đêm Tây Hồ, Tống Thanh Dực đón tiếp hắc y nhân.
Trấn Bình An.
Tống Thanh Dực quay mặt về sau, trông thấy Nghinh Thành Mãn thì quỳ xuống, ôm quyền nói:
- Thần, Tống Thanh Dực, tham kiến vương gia.
Chỉ nói tới đó, không thêm câu nào cũng chẳng biểu hiện gì, thuộc hạ bên cạnh chàng cũng đang theo chân chủ nhân quỳ hết tất thảy. Nghinh Thành Mãn hẳn nhiên là không vừa ý, trong triều người ông hận nhất là Tống Trích Tư, người mà năm đó đã thay Nghinh Thành Bác đỡ một mũi kiếm, từ đó chôn chân ông ở Ôn Châu xa xôi này. Nhếch môi trên một cái đầy khinh bỉ nhưng lại nói với thái độ kiểu xí xóa chuyện vừa rồi:
- Đa lễ làm gì, phiêu kỵ tướng quân là tướng tài của Nguyên triều ta. Bấy lâu nghe danh hôm nay được gặp thật là vinh hạnh cho bổn vương. Đứng lên đi!
Tống Thanh Dực vừa đứng lên, Tử Xung Lân Thanh và đám binh lính cũng chuẩn bị nhấc gối thì Nghinh Thành Mãn đã nói tiếp:
- Khoan đã, bổn vương chỉ nói cho tướng quân đứng lên, còn những người khác.. hãy cứ quỳ ở đó đi.
Tống Thanh Dực đưa mắt nhìn Nghinh Thành Mãn như muốn hỏi, chỉ thấy ông ta cười rồi nói:
- Ấy, tướng quân đừng hiểu lầm ý của bổn vương. Bổn vương biết tướng quân chinh chiến sa trường, bôn ba vất vả, ngày đêm bận rộn, có thể quên một vài chuyện gì đó, không quan trọng.
Rồi nhìn về phía đám binh lính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngua-thao-nguyen/2901484/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.