Bách Lý Đồ thật giả chưa phân, Lý Kiên hàm oan
Ngọc Kỳ Lân khai nhãn phù điêu, họa vô đơn chí
Như Lai tửu quán.
Lại thêm một mùa xuân sắp tới, Tạ Vô Phong và Lệ Ân Đình đã gần hai năm không được ngắm nhìn đào hoa giữa bão tuyết trong tiết nắng xuân nơi đại mạc. Năm đầu tiên là nhớ đong đầy, không chịu nổi nhưng đến năm nay lại chỉ là cảm giác cay cay nơi khóe mắt, nghèn nghẹn trong lòng một chút.
Có lẽ, chàng đã bắt đầu thấy quen.
Trung Nguyên trong hiểu biết của Tạ Vô Phong là nơi phồn hoa, nhiều cám dỗ, là nơi rất xa, rất xa Mông Cổ. Không có người thân của chàng ở đó, cũng không có lấy một huynh đệ hay bằng hữu. Mọi thứ đều mơ hồ cho đến khi tất cả dần trở nên chân thật, chàng biết mình thật sự đã trở về.
Không phải trở về trên lưng Yên Vũ sau một ngày rảo đại mạc vui chơi, cũng không phải trở về dưới căn nhà gỗ đơn sơ sau một ngày tung tăng nơi thảo nguyên ngập nắng, chàng trở về nơi chôn nhau cắt rốn, nơi thật sự là quê hương của chàng. Thứ quê hương mà từ lần đầu trở về đã đặt lên vai chàng một trọng trách nặng nề.
Lấy trong tay nải ra một chiếc hộp nhỏ, thứ đồ bên trong vẫn sáng dù chàng có mở ra hay không. Thứ ánh sáng ma mị làm bùng phát ham muốn chiếm đoạt của hàng vạn người, thứ khiến chàng phải đặt chân về lại một nơi xa lạ, nơi cô độc không một chỗ dựa nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngua-thao-nguyen/2901466/chuong-16-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.