Chương trước
Chương sau
Một đêm kia đối với người đàn ông đó mà nói.

Là tàn khốc dài dằng dặc, tựa nhưđịa ngục không có kết thúc, tràn ngập nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Hắn bị cưỡng ép tới một phòng khách sạn trang trí hoa lệ, quần áo trên người đã sớm bị xé rách, trói buộc hai cánh tay của hắn.

Hai mắt bị mảnh vải đen che khuất, ngay cả quần dài bị người khác cởi ra lúc nào cũng không biết, đôi chân thon dài rắn rỏi bị người phía sau giang rộng, không thể kháng cự chịu đựng sự đùa nghịch của người thứ ba.



Hắn cúi đầu, tiếng thở dốc từ đôi môi nhợt nhạt thoát ra, không cam lòng mà vô lực.

Hắn bị ép uống rất nhiều rượu, đầu gục xuống, toàn thân trở nên suy yếu lại mẫn cảm vô cùng, mỗi một dây thần kinh đều cảm nhận được đầu lưỡi người kia đang liếm vào chỗ tư mật của mình, vừa ướt vừa ngứa, thỉnh thoảng còn có hơi thởấm nóng xen vào.

Sống đến từng tuổi này, hắn căn bản chưa từng bị tiếp xúc thân mật như vậy, mọi chuyện đang diễn ra đã hoàn toàn vượt xa phạm vi thừa nhận của hắn.

Nhưng ngay cả sức để mắng chửi người kia hắn cũng không có.

“ ……… “ Người ôm sau lưng hắn giống nhưđang nói gìđó nhưng hắn nghe không rõ, chỉ cảm giác được hai tay đối phương không ngừng xoa bóp trước ngực hắn, đùa nghịch đầu nhũ của hắn, thỉnh thoảng một tay lại di chuyển vào giữa hai đùi sờ loạn.

“Ô ……. Không ……… “ Đầu lưỡi không ngừng dao động dưới hạ thân hắn đột nhiên liếm nhẹ lên huyệt khẩu, kích thích quá lớn khiến hắn xấu hổ giãy dụa.

Bị một chàng trai xa lạ làm như vậy …….

Nhưng người đàn ông không biết, thanh âm suy yếu của hắn giờ phút này chỉ khiến lửa dục của hai chàng trai tăng cao, nhất là thân thể không ngừng run rẩy của hắn, không chỉ là vuốt ve, bọn họ còn có xúc động muốn gặm cắn thân thể tuyệt vời này.

Đầu lưỡi ướt át thử chạm nhẹ vài cái, sáu đó mới mạnh mẽ đâm thẳng vào dò xét.

Người đàn ông cúi đầu thở hổn hển, càng run rẩy, nhưng đôi môi của hắn rất nhanh đã bị chàng trai phía sau chiếm lấy, đầu lưỡi cuồng loạn càn quét khắp khoang miệng hắn.

Dòng nước bọt từ khóe miệng người đàn ông chảy xuống, mà thứ mềm ướt đang liếp mút hạ thể dưới thân hắn trực tiếp đâm sâu vào bên trong, dùng lực đâm thật sâu.

“Ô, đi ra ngoài ….. ……. A ……..” Người đàn ông chán ghét lắc lắc đầu, ngoại trừ âm thanh hô hấp, hắn chỉ nghe thấy tiếng ma xát ướt át từ phía dưới.

Bị liếm một trận, đến khi hắn gần như không chịu nổi, đầu lưỡi kia cuối cùng cũng chui ra khỏi cơ thể hắn.

Nhưng sau đó người đàn ông phát hiện hai chân của mình càng bị giang rộng, nguồn nhiệt lần thứ hai tới gần nơi tư mật của hắn.

Nhưng có chút khác biệt.

So với đầu lưỡi thì cứng hơn nhiều, cũng nóng hơn nhiều.

Hắn chỉ cảm thấy eo mình bị người khác nắm chặt, sau đó vật nóng như lửa đểở cửa huyệt hung hăng đâm vào sâu bên trong.

“ A a a a ……..”

Cảm giác đau đớn từ phía dưới phát ra khiến hạ thể bị đùa bỡn tới hưng phấn của hắn lập tức héo rũ xuống, vật nóng bỏng trong cơ thể hắn dừng một chút, rồi mới cọ xát vào tràng vách đã bị đùa nghịch tới nóng ẩm.

Mới bắt đầu còn có chút tự chủ khi di chuyển, đâm vào rút ra nhịp nhàng, khắc chế không để người đàn ông bị thương, chỉ là hơi gấp gáp xao động vuốt ve thân thể hắn.

Nhưng nghe đến tiếng rên rỉ nghẹn ngào như sắp hỏng mất của hắn, cái gọi là tự chủ lập tức tan rã, bắt đầu hung hăng va chạm thân thể phía dưới.

Muốn nghe thấy tiếng khóc nức nở của người đàn ông, muốn nhìn thấy dáng vẻ bị khi dễ của hắn.

Thứ vừa thô vừa nóng đâm vào khiến nam nhân không thể khống chế lắc lư trên mặt đất, tóc đen tán loạn trước trán, không nhừng chảy xuống nhưng giọt mồ hôi trong suốt.

Dường như cảm thấy chính mình quá yếu đuối, người đàn ông gắt gao cắn chặt răng, dù thế nào cũng không chịu mở miệng rên rỉ, nhưng tư thái trầm mặc mà ẩn nhẫn của hắn không thể nghi ngờ đã tạo nên một loại hấp dẫn khác. Nhất là khi người đàn ông nghiêng đầu, chỉ thấy một bên sườn mặt, vô thanh vô tức lộ ra vẻ thành thục cùng dục tình của đàn ông trưởng thành.

Dây vải bịt mắt rất nhanh bị kéo xuống, nhưng hắn vẫn như trước không muốn mở mắt, lông mày gắt gao nhíu lại.

Hơi chút lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.

Còn có thương tâm.

Xâm phạm giằng co hồi lâu. Chàng trai tên Tương mới chậm rãi rời khỏi cơ thể hắn. Huyệt khẩu màu hồng trào ra dịch nhầy trắng đục. Người đàn ông lạnh lùng nhìn thoáng qua, lông mi cũng ướt đẫm.

Lại trải qua dài tương tự, cũng là không biết tiết chế tương tự.

Người đàn ông bị hai chàng trai trẻ tuổi lặp lại việc xâm phạm, đùa bỡn thành một mảnh hỗn độn.

Hắn cau mày, đã không thể phân biệt rõ đây là sự thật hay hưảo.

Hai gương mặt trẻ tuổi yêu dị không khác gì ác ma dưới địa ngục.

Ý thức lại một lần cắt quãng.

Chờ đến khi người đàn ông mệt mỏi tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Mà hai chàng trai trẻ tuổi chơi hắn một đêm vẫn đang ngủ say bên người hắn, tay chân khoác lên eo cùng đùi hắn mười phần độc chiếm dục.

Hắn cẩn thận xuống giường, sau đó có chút khó khăn mặc quần, khóc thêm áo khoác đi ra cửa.

Người đàn ông đang định đẩy thì cửa đã tự động mở ra, hắn không tránh kịp nên ngã nhào xuống, bị người trước mặt thuận thế ôm eo.

“Ông muốn đi đâu?”

Người tới mặc một bộ quân phục, dễ nhận ra chính là vị cảnh sát trưởng Thính Thính Trường hôm qua.Nhưng khác biệt so với những cảnh sát khác, cảnh phục màu đen mặc trên thân hình hoàn mỹ càng khiến chàng trai có vẻ anh tuấn cùng chính nghĩa, nhất là ánh mắt gian tà của cậu ta còn lộ ra một loại hơi thở cấm dục khêu gợi.

Nhưng người đàn ông không có tâm trạng để thưởng thức, chàng trai này cũng khiến hắn có cảm giác bất an : “Về nhà.”

Thanh âm của người đàn ông khàn khàn mà trầm thấp, có một vẻ lười biếng sau khi làm tình.

Nói xong, hắn lạnh lùng muốn đẩy cánh tay đang ôm eo mình ra.

Cảnh trưởng trẻ tuổi cúi đầu đánh giá hắn, mái tóc người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, hỗn độn rơi trước trán, đôi môi nhợt nhạt hơi hé ra, phía trên khóe miệng mơ hồ còn nhìn thấy chất lỏng trắng ngà, không khó để tưởng tượng ra ngày hôm qua người đàn ông đã gặp phải chuyện gì.

“Buông ta!” Nhìn đối phương vẫn gắt gao ôm chặt lấy hắn, giọng nói của người đàn ông lại lạnh thêm.

Nhưng ngay lập tức, giọng nói của hắn lại lộ ra vẻ khiếp sợ : “Mày muốn làm gì?”

Thân thể hắn bị cảnh trưởng trẻ tuổi kia ôm lấy, trực tiếp ném vào sô pha trong phòng khách.

“Đừng đụng vào tôi ….. “ Nhìn thấy cảnh trưởng trẻ tuổi đè lên người mình, thanh âm người đàn ông lại trở nên khàn khàn, run rẩy, có chút đáng thương.

“Thực ra, tôi không thích đàn ông.” Cảnh trưởng trẻ tuổi miễn cưỡng cười nói, sau đó lại cúi đầu, *** tà liếm liếm người đàn ông : “Nhưng ai bảo ông dụ dỗ tôi.”

Vì vậy, số người xâm phạm lập tức biến thành ba.

* * *

Ngã tưđường nơi khu chung cư nhỏ vừa được mưa làm dịu, không khí tươi mát tràn ngập con đường, lẫn cả mùi thơm của bùn đất sau mưa.

Người bảo vệ bắt lấy một con giun dưới lớp bùn cho cháu nghịch, lại phát hiện hình dáng mệt mỏi của một người đi vào khu chung cư.

Áo trắng quần trắng, sắc mặt cũng trắng bệch, tái nhợt.

Bảo vệ ngẩn người, nhất thời đứng lên chào hỏi : “Bạch tiên sinh, đã về rồi sao? Mấy hôm nay không thấy ngài đâu, Sùng Nghiệp đã chạy đi rất nhiều nơi tìm ngài nhưng cũng không thấy …… Bạch tiên sinh?”

Đáng tiếc người đàn ông lại giống như không nghe thấy lời ông nói, không nhanh không chậm chết lặng đi về phía căn hộ của mình ở trên tầng trệt.

Cuối cùng cũng về đến nhà, người đàn ông khó khăn rút chìa khóa, đầu ngón tay run nhè nhẹ mở cửa, sau đó biểu tình chết lặng đóng cửa khóa trái.

Cuối cùng cũng trốn thoát khỏi tay ba chàng trai kia.

May mắn lúc tới quán bar hắn không mang theo giấy tờ gì, không sợ bị họ tìm được.

Người đàn ông dựa vào cửa trong chốc lát, ngốc lặng một hồi, sau đó mới không chớp mắt bước vào phòng tắm.

Theo từng mảnh quần áo rơi xuống, cơ thể trắng nõn lại rắn chắc của hắn dần dần lộ rõ.

Khác với vẻ trơn bóng trước đây, giờ phút này cơ thể người đàn ông mang một vẻủ dột buồn bã, trên da có rất nhiều vết răng cùng dấu hôn nông sâu khác nhau. Theo từng cử động của hắn, bên trong cặp đùi thon dài lộ ra càng nhiều dấu cắn, hẳn nhiên mấy ngày nay hắn đã trải qua rất nhiều khó khăn.

Cho chút dầu gội lên đầu vò, người đàn ông mệt mỏi hạ mắt, trên mặt không có biểu tình dư thừa, hai tay chống lên tường, đầu rũ xuống, để nước ấm chảy từ đỉnh đầu gột rửa chính mình.

Không biết qua bao lâu, tới khi đầu ngón tay người đàn ông đã có chút trắng bệch, hắn mới lấy bông tắm chà xát tẩy rửa thân thể.

Hắn cọ rất cẩn thận, hơn nữa còn có tính ưa sạch sẽ, làn da của người đàn ông rất nhanh đã bị cọ hồng. Nhưng hắn vẫn không có cảm giác, vẫn như trước ra sức kì cọ, bọt tắm màu trắng không ngừng từ trên cơ thể hắn chảy xuống, lại không thể mang đi một vết hồng trên người hắn.

Cọ cọ một hồi, người đàn ông nghĩ gì đó, cười khổ ném bông tắm, sau đó mới mệt mỏi dựa vào tường trượt xuống.

Tẩy sạch thì có ích lợi gì, không phải vẫn bị bẩn rồi sao.

Chuyện xảy ra trong mấy ngày nay đã làm hắn tỉnh táo lại, thật sự tanh tỉnh.

Hắn và Sùng Nghiệp vốn không cùng một thế giới, sau khi xảy ra chuyện này, khoảng cách giữa hai người càng xa tới không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh của mình, hắn lại cảm thấy toàn thân dơ bẩn không chỗ nào che giấu.

Sao dám nói tới chuyện đối mặt.

Huống chi, cậu ấy cũng đã có nửa kia, sự tồn tại của mình có quan trọng hay không?

Ha, cũng không phải chỉ có mình có thể cho cậu ấy.

Giống nhưđứa nhỏ dù dính cha mẹ như thế nào, lớn lên vẫn muốn tìm lấy cuộc sống của riêng mình, cưới vợ gả chồng.

Cô gái kia tuy có chút tùy hứng, nhưng hắn biết cô ta thật lòng yêu Sùng Nghiệp, vì vậy mới cố kỵ với tình cảm của hắn, muốn loại bỏ sự tồn tại của hắn, mới uy hiếp hắn.

Ha hả, rốt cục cũng tới lúc phải buông tay rồi.

Thực con mẹ nó đau a ……

Người đàn ông yên lặng cười một mình, năm ngón tay thống khổ bóp chặt trái tim.

Nước ấm chảy trên người, hắn lại cảm thấy càng lúc càng lạnh, rốt cuộc không xua đuổi được sự giá lạnh xâm nhập vào lòng hắn.

* * *

Người đàn ông nhanh chóng thu thập hành lý. Hắn cũng không có nhiều đồ, ngoại trừ giấy tờ tùy thân, một cái notebook, vài bộ quần áo, cũng chỉ có vài thức công cụ vẽ tranh hay dùng.

Căn hộ này hắn tính để lại cho Sùng Nghiệp.

Hắn biết quan hệ của Sùng Nghiệp với mẹ không được tốt, nên Sùng Nghiệp cũng đã sớm nghĩ tới việc chuyển ra ngoài ở, thậm chí vào trọ trong trường học.

Còn nhớ lúc trước hắn bảo Sùng Nghiệp cùng ở đây với mình nhưng cậu ấy lại từ chối, nói là không muốn làm phiền hắn.

Bây giờ nhớ lại, hẳn là muốn giữ khoảng cách với hắn đi.

Tuy đã tận lực khắc chế nhưng cũng có lúc không nhịn được nhìn đối phương tới mười phút, có lẽ đã khiến cậu ấy ghê tởm …

Một chàng trai bình thường sao có thể nguyện ý bị một ông chú nhìn *** đãng như vậy chứ.

Nhưng sau này hắn sẽ không về đây nữa, có lẽ Sùng Nghiệp sẽ đồng ý ở lại.

Nhưng vạn nhất cậu ấy mang bạn gái về đây thì sao?

Quên đi ….

Những chuyện đó hắn không có tư cách quản.

Đến khi người đàn ông kéo hành lý ra ngoài phòng khách mới chú ý tới trên bàn đặt rất nhiều món ăn chế biến công phu. Lại gần xem, có vẻ là mới được làm sáng nay, chắc là Sùng Nghiệp sáng sớm đến đây nấu cho hắn, làm xong bữa sáng mới đi học.

Bên cạnh còn có một quả táo chặn một mẩu giấy nhắn, trên đó viết vài câu :

“Chú à, chú đi đâu vậy?



Đã sáu ngày rồi, cháu rất lo lắng cho chú.

Nếu chú nhìn thấy tờ giấy này thì hãy liên lạc với cháu.

Sùng Nghiệp”

Người đàn ông sửng sốt một hồi, trong lúc vô ý nhìn thấy bên cạnh bàn ăn còn có mấy tờ giấy nhắn giống như vậy, từ ngày hắn bị nhốt đến nay, mỗi ngày một tờ.

Đứa nhỏ này, mỗi ngày đều đến tìm hắn sao?

Còn cẩn thận chuẩn bị thức ăn cho hắn.

Ha hả, chính là sự dịu dàng này mới khiến hắn không bỏ xuống được.

Nhưng, dừng ở đây thôi.

Hắn muốn không phải những thứ này.

Người đàn ông không nói gì vo tròn tờ giấy, sau đó lại do dự cầm bút viết một tờ khác :

“Tiểu Nghiệp,



Chú đi đây

Có thể sẽ không trở về nữa, trong tài khoản có tiền, mật mã là sinh nhật của cháu.

Căn hộ này chú để lại cho cháu ở, cháu cũng có thể cho thuê.

Bảo trọng.

Bạch Thiên Ngôn.”

~†~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.