Nụ hôn này kết thúc với tiếng kêu đau của Hạ Nhiên.
"Ui da!" Anh đau đến mức bắt buộc phải buông Giản Tích ra, "Cắn anh làm gì?"
Giản Tích nghiêng đầu, cơn giận còn chưa tan hết.
Hạ Nhiên chậc chậc đầu lưỡi bị thương, "Răng bén quá."
Giản Tích khẽ cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Hạ Nhiên kéo cổ tay cô, "Đến đây, đánh chỗ này này, đánh vào mặt anh này."
Giản Tích dùng sức rút tay về, oán hận nói: "Vô lại."
Hạ Nhiên đột nhiên để sát vào, chóp mũi kề sát chóp mũi, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, anh thế này hoàn toàn chẳng có chút khí phách nào, sẽ làm em mất thể diện."
Giản Tích quay đầu, nhìn anh, "Thô lỗ mới là không có khí phách.”
Hạ Nhiên hoàn toàn bật cười thành tiếng.
Giản Tích không muốn giận dỗi, cô có thể hiểu được vì sao Hạ Nhiên lại bỏ chạy, trong đầu người đàn ông này đầy tự ái của phái nam, nhưng ẩn sâu trong đó hoàn toàn đều là vì muốn bảo vệ cô.
Sống mũi Giản Tích cay cay, cô cầm cánh tay bị thương của Hạ Nhiên, "Không phải em đang quan tâm anh đâu, em chỉ xem nó đã bị gãy chưa.”
Hạ Nhiên nhịn cười, vờ như cực kì ấm ức: “Gãy hay không thì anh không biết, dù sao vẫn chưa tàn phế mà.”
Giản Tích đau lòng khó kiềm chế, trái tim cô như tan ra thành nước.
"Băng vải đều nổi mốc hết rồi, em mang anh đến bệnh viện thay băng."
Hạ Nhiên vừa định nói không cần, đôi mắt Giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngot/2989635/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.