Xem đi!
Hiện tại anh cũng không cần gọi điện thoại cho cô đã có thể biết được vị trí cụ thể của cô rồi.
Đồng Kỳ Anh ngửa đầu nhìn cặp mắt đen như mực của Phó Quân Tiêu. Từ đáy mắt anh, cô có thể nhìn thấy ánh sáng của đèn đường, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của mình.
Là chính cô muốn ở lại bên cạnh anh, nhưng là không biết vì sao, đáy lòng cô chính là không tiếp thu được chuyện Nhiên Hoàng Minh cấy ghép máy nghe trộm định vị vào sau gáy cô.
“Bởi vì em muốn thử xem, máy nghe trộm định vị mà bác sĩ Nhiên kia cấy ghép cho em có tác dụng hay không.” Đồng Kỳ Anh nheo nheo mắt lại, cặp mắt cười lên giống như hai vầng trăng khuyết, trêu ghẹo nói: “Xem ra xác thực là có tác dụng, về sau lúc em đi ra ngoài đều không cần mang theo điện thoại. Nếu em lạc đường thì chỉ cần ngồi nguyên tại chỗ, chờ anh đến tìm em là được.”
Phó Quân Tiêu nghe ra được đây là cô đang nói lời giận dữ, vì vậy dứt khoát thuận theo cô nói tiếp: “Ừm, anh tới đón em lạc đường về nhà”
"..." Đồng Kỳ Anh lập tức nghẹn lời, mà giờ khắc này bụng cô lại không tự chủ được kêu "ọc ọc” hai tiếng.
Phó Quân Tiêu thấu hiểu cười cười: “Đêm nay muốn ăn cái gì?”
"Tâm tình không tốt, cái gì cũng không muốn ăn” Nụ cười trên mặt miễn cưỡng giả vờ vừa rồi nháy mắt biến mất: “Hừ! Cho dù em đói em cũng không ăn!”
Phó Quân Tiêu không nói hai lời, trực tiếp xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681396/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.