Sau khi gắn máy nghe trộm định vị cho Đồng Kỳ Anh xong, Nhiên Hoàng Minh lại hủy đi ống lấy máu ngầm để trong hai cánh tay của cô. Dù sao về sau cô cũng không cần bị bố anh ta bắt tới rút máu nữa.
“Tôi, tôi thật sự sẽ không làm tổn thương anh cả." Đồng Kỳ Anh thấy Nhiên Hoàng Minh xoay người để mình tự xử lý vết thương trên hai cánh tay thì nhịn không được thề son sắt nói.
Tối hôm qua, thân thể cô chỉ là trong lúc nhất thời không chịu sự chi phối của bản thân mà thôi, lại nói cô cũng không hề nổ súng về phía Phó Quân Tiêu mà!
Nhiên Hoàng Minh lại trợn mắt nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, không cho là đúng mà trả lời: “Nếu như cô là Đồng Kỳ Anh trước kia thì tôi tự nhiên tin tưởng cô sẽ không tổn thương Quân Tiêu. Nhưng vấn đề là cô không phải. Lại nói, chỉ là nghe lén định vị lời nói cùng hành động của cô mà thôi, cô sợ cái gì?”
“Anh cùng với ông già kia đều xấu xa như nhau!” Đồng Kỳ Anh nhíu mày, mặt đầy không vui nói.
Nhiên Hoàng Minh không nhịn được cười nói: "Đó là tất nhiên, cha nào con nấy mà. Chỉ có điều tôi là đứng về phía Quân Tiêu, không phải cùng một phe với bố tôi”
Dừng một chút, Nhiên Hoàng Minh đột nhiên ý thức được cái gì, thu lại thần sắc, hết sức nghiêm túc mà nhìn Đồng Kỳ Anh, hỏi: “Lúc cô ở trong phòng thí nghiệm của bố tôi, bọn họ luyện chế ra thuốc giải từ trên người cô, vậy đối tượng thí nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681395/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.