“Đừng ngây người ra nữa, mau đi ăn sáng giùm tớ” Phó Quân Tiêu hơi nheo đôi mắt đen lại, như thể ông chủ ra lệnh cho cấp dưới, không cho nói chen vào.
Nhiên Hoàng Minh không nhịn được cười nói: “Trong trời đất này, người có thể sai bảo Phó Quân Tiêu cậu thực sự chỉ có Đồng Kỳ Anh! Đôi tay quý giá chỉ cầm súng, cầm bút lại có thể cẩm giẻ lau, cầm chổi đi làm việc nhà! Không được, tớ phải chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm”
Vừa nói anh ta vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi quân ra, vội vàng chụp cho Phó Quân Tiêu một tấm ảnh.
Phó Quân Tiêu đặt cây lau trong tay sang một bên, tháo găng tay, ném xuống đất, sau đó sải bước về phía Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh biết anh đột nhiên đi qua đây là muốn làm gì, nên anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng đề phòng anh cướp điện thoại.
“Đưa điện thoại cho tớ.” Phó Quân Tiêu vẻ mặt u ám, đưa tay về phía Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh nhún vai, xòe hai tay ra, anh ta đã cất điện thoại đi rồi.
Phó Quân Tiêu hơi nhướng mày, bất ngờ vươn tay về phía túi quần của Nhiên Hoàng Minh.
Quá sợ hãi, Nhiên Hoàng Minh nhảy sang một bên chạy trốn.
Hai người một tiến một lui, trong vô thức bị cuốn vào nhau.
“Trời má! Quân Tiêu! Đừng! Đừng làm thế!
Haha — ngứa muốn chết!”
“Đưa cho tới”
“Người ta không đưa đấy!”
“Mau đưa cho tới”
“Cứ không đưa, cậu cắn tớ à!”
“Đưa hay không?”
“Ahhhh – không được cởi quần của người ta!
Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681228/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.