“Hửm?”
“Thím Lưu đã xin nghỉ phép “
“Ừm”
“Việc nhà ai làm?”
“Anh sẽ thuê người giúp việc theo giờ.”
“Nhưng em không thích có người ngoài ở trong nhà”
“Vậy thì anh sẽ làm.”
“Vậy anh còn không mau đi thay quần áo!”
Phong thái đột nhiên thay đổi, Đồng Kỳ Anh bước xuống, khoanh tay đứng ở bên giường, như nữ vương đang ra lệnh, thao thao bất tuyệt: “Ăn sáng xong, bàn ăn phải được lau sạch sẽ, bát đũa phải bỏ vào máy rửa bát trong nhà bếp, bếp lò cũng phải lau sạch, còn phải bật robot dọn dẹp để nó bắt đầu quét sàn, ngoài ra, cửa kính ở nhà cũng phải lau hết, bồn tắm và bồn vệ sinh cũng phải dọn rửa..”
“Được, tất cả không vấn đề” Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh đầy ẩn ý, trong đôi mắt tựa như đá obsidian dường như có một cơn lốc xoáy ám muội, như thể sắp cuốn cô vào vòng xoáy của anh.
“Vậy… anh còn ngơ ra đấy làm gì?” Đồng Kỳ Anh trong lòng đột nhiên có một ảo giác kỳ lạ, luôn cảm thấy mình đang chơi với lửa: “Anh thay quần áo trước đi! Em đi xuống đây!”
Nói xong, cô muốn chạy trốn, nhưng Phó Quân Tiêu đã giữ chặt cổ tay trắng như ngọc của cô.
Đồng Kỳ Anh hơi nhíu mày liễu, theo bản năng Xoay người sang, miệng nói từ “anh”, giây tiếp theo, một bóng đen không chút phòng bị nghiêng người tới.
“Trước khi làm việc nhà, anh muốn làm em trước.” Giọng nói vừa cất lên, môi Phó Quân Tiêu đã dán vào mắt cô.
Đồng Kỳ Anh ngây người nhìn khuôn mặt điển trai của Phó Quân Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681227/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.