“Vào lúc em thống khổ nhất quẫn bách nhất, thậm chí là lúc em cùng đường mạt lộ, người đã xuất hiện bên trong sinh mệnh em không phải anh cả, mà là Phó Quân Bác”
“Kỳ Anh, lúc đó anh.”
“Lúc đó anh đang bảo vệ quốc gia, lăn xả cùng đám côn đồ, cứu giúp những người khác trong lúc nước sôi lửa bỏng, cũng đã từng cứu em, nhưng anh lại vì cứu những người khác mà suýt chút nữa mất đi tính mạng của mình. Đồng thời, lúc đó anh cũng là vị hôn phu của Tô Hoài Lan, cho cô ta những thứ vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết” Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên lành lạnh đánh gãy lời muốn nói của Phó Quân Tiêu: “Giống như những thứ mà bây giờ anh đang cho em, thỏa mãn cái gọi là lòng hư vinh của tất cả phụ nữ, thậm chí sẽ khiến người khác cảm thấy rất rung động. Chỉ là khi thứ như lòng hư vinh cùng rung động qua đi, còn lại trong lòng sẽ chỉ là trống rỗng. Loại cảm giác trống rỗng này đang nói cho em, em cùng anh cả là hai người ở hai thế giới khác nhau”.
Hai ngày này bởi vì lời của thím Lưu khiến cô bàng hoàng.
Thậm chí trước đó, trong lúc lơ đãng dường như cô cũng đã vì anh mà có chút rung động.
Thế nhưng khi rung động qua đi, cô lại rất mê mang.
“Có phải em muốn biểu đạt chính là, cho dù hiện tại anh làm bất cứ chuyện gì vì em, em cũng sẽ không yêu anh?” Phó Quân Tiêu bỗng nhiên quát lạnh một tiếng, mày kiếm nhíu chặt lại.
Anh nghiêng người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681220/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.