Chương trước
Chương sau
Đồng Kỳ Anh định thần lại, cô liếc nhìn Phó Quân Tiêu đang ngồi ngay ngắn khoanh chân lại thì tức giận nói như ngầm ý đuổi khách: “Anh đã xem xong cảnh hay rồi thì cũng nên đi đi.”
Người đàn ông này có thực sự là người chồng thứ hai của cô không vậy? Anh vừa đến đã nói những lời mà cô không thích nghe rồi.
Cái gì mà cô lại bị bỏ rơi chứ?
Cô mới không bị bỏ rơi thì có.
Hừ.
“Dường như em đã quên anh là gì của em rồi. Xem ra là em cần anh giúp em nhớ lại mới được.” Phó Quân Tiêu tiến lên, đi tới bên giường, giơ chân trái lên và quỳ xuống bên cạnh giường.
Thấy anh đến gần, Đồng Kỳ Anh di chuyển hông, cảnh giác ngả về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cả, anh đừng có nói năng bậy bạ. Em đã nói rồi, nếu anh muốn giải quyết nhu cầu thể xác thì anh có thể tìm một người phụ nữ khác, miễn không phải em là được. Bất cứ người phụ nữ nào cũng được.”
“Em câm miệng lại cho anh.” Anh đưa tay nắm lấy cái cằm cô và kéo sát mặt cô vào gần mặt anh.
Sức mạnh từ ngón cái và ngón trỏ khiến Đồng Kỳ Anh cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Cô ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, cô không hề sợ hãi nói: “Chúng ta ly hôn đi. Em không yêu anh. Em...”
“Reng reng reng.” Lúc này, điện thoại di động của Phó Quân Tiêu không ngừng vang lên.
Anh bình tĩnh lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, trả lời cuộc gọi mà không cần nhìn người gọi đến là ai.
“Anh cả, anh chăm sóc Kỳ Anh giúp em. Cô ấy đang mang thai. Nếu trên đường về cô ấy buồn nôn thì hãy mua cho cô ấy một ít cà chua và chanh. Cô ấy...”
Không đợi Phó Quân Bác nói xong, Phó Quân Tiêu đã cúp điện thoại. Lúc này khuôn mặt tuấn tú vô cảm của anh nổi lên gân xanh ở trên trán, đôi mắt đen trợn trừng to lên bị che lấp bởi tròng mắt đỏ ngầu.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu bằng ánh mắt khó hiểu.
Vừa rồi là ai gọi điện đến, làm sao sắc mặt của anh còn kém hơn lúc mới vào nhà nhỉ?
Cô mơ hồ cảm thấy dường như có một cơn bão sắp ập đến...
Mặc dù đêm qua cô đã nhìn thấy bầu trời đầy sao nhưng trong nơi núi sâu này, gió mưa vẫn luôn dựa vào tâm trạng của ông trời.
Anh đã thức cả đêm không ngủ mới tìm thấy cô. Vậy mà anh không chỉ thấy cô ngủ với em trai của anh mà còn được biết rằng cô đã có thai.
“Em không nói cho Quân Bác biết mối quan hệ của em với anh sao?” Phó Quân Tiêu lạnh lùng hỏi, nếu không, tại sao Quân Bác lại nhờ anh chăm sóc cô thật tốt.
Đồng Kỳ Anh im lặng không nói nửa lời.
Tốt hơn hết là cô không nên nói những chuyện như vậy.
Nếu nói ra chỉ khiến hai anh em họ xung đột mà thôi.
Bất kể Phó Quân Tiêu không quan tâm đến điều đó nhưng ít nhất chắc chắn Phó Quân Bác sẽ không thể chấp nhận sự thật này.
“Tốt lắm. Thảo nào em không chịu cho anh đụng vào người, thảo nào em lại bỏ trốn theo Quân Bác, thảo nào em lại bỏ mặc anh. Được lắm. Anh không trách em. Là anh ép em phải lấy anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng. Quân Bác không cần em nhưng anh cần em.” Phó Quân Tiêu chậm rãi buông Đồng Kỳ Anh ra, đôi tay to run rẩy đặt xuống: “Em muốn ly hôn sao, không có cửa đâu. Đồng Kỳ Anh, em nhớ cho kỹ. Từ nay về sau hãy thành thật làm tốt vị trí mợ cả nhà họ Phó cho anh. Chúng ta đều là hữu danh vô thực, cả đời này anh sẽ không bao giờ đụng vào em.”
“Nếu anh đã tốn bao nhiêu tâm tư vào em như vậy thì được thôi, bây giờ anh có thể đi ngay được rồi. Cửa ở đằng kia, tự đi không cần tiễn.” Đồng Kỳ Anh đưa tay lên vẫy vẫy ra phía cửa.
Người đàn ông này đúng là có khuynh hướng bạo lực. Đây là lần thứ hai anh lại phá hỏng thêm một cánh cửa nữa.
Lần trước là cánh cửa ở khách sạn, Hạ Tỉnh Lung đã trừ tiền bồi thường vào tiền thù lao của cô.
Lần này thì... quên đi.
Cô sẽ tự mình sửa chữa nó sau.
Dù sao chỉ cần cô ở riêng với anh hai năm, rồi sau hai năm đó cô sẽ tìm luật sư giúp cô kiện ra tòa đòi ly hôn.
Cô không muốn trở thành mợ cả gì đó của nhà họ Phó cả.
Ai muốn làm thì cứ tự đi mà làm đi.
Đúng rồi, không phải người đàn ông này thích Lạc Minh Ánh sao?
Anh nên đến gặp Lạc Minh Ánh để lấy cô ta làm vợ mới đúng, lại đến đây nhờ cậy cô làm gì chứ?
Khi Đồng Kỳ Anh đang được đà thì Phó Quân Tiêu cũng giơ tay lên.
Ánh nắng ban mai từ từ ló dạng chiếu vào từ cửa ra vào, anh đứng ngược ánh sáng nên gương mặt góc cạnh càng hiện ra rõ ràng hơn trong bóng tối.
Bộ âu phục màu xám đậm khiến anh trở nên cao lớn lịch lãm, toàn thân toát ra khí chất cực kỳ cao quý.
Bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh ngẩn cả người trợn tròn mắt nhìn.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô về phía trước và ngã vào vòng tay anh.
“Anh rất mệt mỏi... Anh không muốn cãi nhau với em...”
Hơi thở độc đoán của người đàn ông lan tỏa trong không khí.
Cô chỉ cảm thấy có một cánh tay ôm lấy eo mình và đột nhiên ôm chặt lấy cô, dùng sức kéo cô ngã về một phía.
Lúc này Đồng Kỳ Anh cảm thấy cô giống như một con búp bê an ủi, bị người đàn ông ôm chặt trong tay không thể động đậy.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào má cô và lồng ngực anh nhẹ nhàng nhấp nhô theo nhịp thở.
Cho nên...
Anh đang...
Ngủ say sao?
“Anh cả?” Đồng Kỳ Anh ngập ngừng gọi.
Người đàn ông không đáp lại.
Kỳ Anh, anh quá mệt mỏi... Anh rất mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần...
Chỉ khi anh ôm cô vào lòng và thực sự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô thì anh mới có thể yên tâm ngủ được.
Rốt cuộc anh yêu cô đến mức nào?
Mà có thể để cho cô vượt quá giới hạn của bản thân anh hết lần này đến lần khác như vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.