Khi Đồng Kỳ Anh trở lại bên anh ấy lần nữa, trong tay cô còn có thêm một món đồ chơi bằng gỗ.
“Đồ chơi Burr puzzle sao?” Phó Quân Bác ngạc nhiên.
Sau đó Đồng Kỳ Anh đưa ổ Burr puzzle trong tay cho Phó Quân Bác: “Đây là đồ chơi mà em làm cho Hạ Tiêu. Anh giúp em cầm về cho cậu bé.”
“Thật nhỏ nhắn và tinh tế.” Phó Quân Bác ngạc nhiên thốt lên, cầm lấy Burr puzzle mà Đồng Kỳ Anh đưa cho rồi sau khi ngắm nghía nó một lúc thì anh nhét nó vào túi quần.
“Sau đêm nay, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.” Đồng Kỳ Anh chống cằm, lạnh lùng nói.
Phó Quân Bác cởi áo vest và nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Đồng Kỳ Anh ngửi thấy hơi thở quen thuộc đã từng thuộc về mình thì sống mũi cay cay, suýt nữa nước mắt không kìm được mà rơi ra.
Đột nhiên Đồng Kỳ Anh đứng dậy, cô cởi áo trên vai đưa cho anh, trong lòng có vẻ kích động: “Hơi ấm mà em muốn không còn là thứ anh có thể cho. Đừng làm những chuyện không cần thiết.”
Cô không muốn anh ấy chết, nhưng sau khi trái tim cô đã chết thì cô không muốn anh ấy thực hiện những hành động quan tâm này với cô.
Phó Quân Bác ngơ ngác lấy lại cái áo và im lặng.
“Em đi ngủ trước đây.”
Cô nói một cách thản nhiên nhưng cô không còn nói lời chúc ngủ ngon với anh ấy một lần nào nữa.
Sau khi kết hôn, ngày nào cô cũng đều đặn nói lời chúc ngủ ngon với anh ấy. Nếu không phải bằng tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681198/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.