“Em không cho anh thời gian sao?” Đồng Kỳ Anh cười lạnh lùng, cô ngoảnh đầu nhìn Phó Quân Bác bằng ánh mắt ai oán rồi giận dữ hét lên: “Em bằng lòng chấp nhận Hạ Tiêu và em sẵn sàng cùng anh lên tòa đấu tranh giành quyền nuôi Hạ Tiêu. Em cũng sẵn sàng nói lời thề son sắt em yêu anh trước mặt mọi người, thậm chí em còn sẵn sàng cởi hết đồ nằm sẵn ở trên giường đợi sinh con với anh để cứu Hạ Tiêu. Còn anh ngày đêm chăm sóc Lý Tư San ở trong bệnh viện, em ngày đêm ở nhà chăm sóc Hạ Tiêu. Em làm như vậy là vì cái gì? Nhưng, còn anh thì sao? Cuối cùng anh vẫn chọn Lý Tư San, không phải sao?”
“Kỳ Anh, anh nghĩ rằng em mạnh mẽ hơn Lý Tư San và hiểu anh hơn cô ta. Vì vậy anh...”
“Em không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng của anh, em cũng không hề hiểu anh như anh nghĩ đâu. Anh và Lý Tư San kết hôn rồi phải không? Chúc mừng anh, bây giờ cuối cùng thì một nhà ba người cũng được đoàn tụ rồi.” Bất ngờ Đồng Kỳ Anh cắt ngang lời của Phó Quân Bác.
Đúng vậy, sau khi anh ấy ly hôn với cô thì cô vẫn còn ôm một tia ảo tưởng về anh ấy.
Và tia ảo tưởng cuối cùng này đã hoàn toàn tan tành bởi một lá thư email của Lý Tư San gửi tới cho cô.
Bỗng nhiên đôi mắt của Phó Quân Bác đỏ lên: “Kỳ Anh, Lý Tư San và anh đã kết hôn giả, chỉ để trấn an cô ta mà thôi. Bệnh trầm cảm của cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681179/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.