Chương trước
Chương sau
Chuyện xảy ra ngày hôm qua lại hiện lên hết cảnh này đến cảnh khác trong đầu cô cứ như đang chiếu phim.
Trước tiên cô tận mắt nhìn thấy Thành Hưng dắt theo Lý Tư San và Hạ Tiêu cùng nhau chọn lễ phục ở tiệm áo cưới, sau đó cô được anh cả theo đuổi lại, sau đó nữa, cô đã cho anh cả leo cây và kết quả đã bị anh cả cho người bắt cô đến cục dân chính...
Sau đó...
Nhận giấy chứng nhận kết hôn, cùng nhau ăn bữa tối dưới đèn cầy, tắm uyên ương, cùng nhau xem phim, sau đó nữa...
Lên giường? Đồng Kỳ Anh vội vã chui vào lại bên trong chăn, sau khi cô quan sát xung quanh và không nhìn thấy dấu vết để lại sau khi quan hệ thì liên vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự không muốn trở thành người phụ nữ thứ tư của anh cả...
"Mợ cả, cô tỉnh rồi à?"
Ở đầu vào chỗ cửa phòng ngủ đột nhiên có một giọng nói truyên đến khiến Đồng Kỳ Anh cảm thấy rất quen thuộc.
Lúc Đồng Kỳ Anh nhìn theo hướng phát ra giọng nói thì thấy thím Lưu đang bưng một xấp quần áo và một hộp giày bước vào trong.
"Thím Lưu?"
Đồng Kỳ Anh vui mừng, đã ba năm rồi cô chưa được gặp thím Lưu, không ngờ thím Lưu vẫn còn ở đây.
Hôm qua lúc cô cùng với Phó Quân Tiêu trở về nhà riêng chắc đã trễ rồi nên thím Lưu đã ngủ, vì vậy cô không nhìn thấy thím Lưu.
Bây giờ lúc cô nhìn thấy thím Lưu thì tự dưng lại có cảm giác rất thân thiết.
Nhưng thái độ của thím Lưu đối với cô lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
"Mợ cả, chúc mừng cô, biến mất một năm rồi mất thêm hai năm nữa, cuối cùng cũng leo lên được giường của cậu cả nhà chúng tôi rồi"
Thím Lưu chế giễu, hừ một tiếng lạnh lùng.
Hả? Đồng Kỳ Anh nghe thấy mà ngây ra.
"Tôi đặt quần áo và giày của cô ở đây"
Thim Lưu nói xong thì đặt quần áo và giày trên tay mình lên trên chiếc tủ thấp ở bên cạnh.
Đồng Kỳ Anh càng nhìn thím Lưu càng cảm thấy bất thường, cô không kiềm chế được nên hỏi: "Thím Lưu, cháu là Kỳ Anh"
"Vâng, cô đã học theo y nguyên giọng nói, cử chỉ và thần thái của mợ hai, cô còn thường xuyên cách dăm ba ngày lại chạy đến đây một lần, xem mình như mợ hai, ở lì ở đây không chịu đi.Nhưng cô diễn mấy trò này lâu rồi thì tôi xem cũng thấy chán"
Thím Lưu trừng Đồng Kỳ Anh một cái, không muốn nói lời thừa thãi với cô mà đi thẳng ra khỏi phòng, bà ấy còn rất nhiều việc cần phải làm.
Nhưng chuyện làm bà ấy không thể nào ngờ được là mấy chiêu trò đó của Tô Hoài Lan lại khiến cậu cả mắc câu, còn lên tin báo lá cải của làng giải trí.
Cũng đúng.
Xa cách ba năm, nói cho cùng thì cậu cả cũng là một người đàn ông.
Nhịn lâu rồi thì cũng cần được giải tỏa, cộng thêm việc hiện giờ Tô Hoài Lan đã là ngôi sao lớn, thân hình nóng bỏng, lại quyến rũ như thế, sao cậu cả có thể chịu nỗi cô đơn? Thím Lưu lắc đầu thở dài.
Bà ấy thật sự không biết tối qua Tô Hoài Lan đã giở trò gì mà khiến cậu cả nhà bà ấy cam tâm tình nguyện cùng cô ta lên giường...
Ây! Một lời khó nói hết! Đồng Kỳ Anh nghe thấy những lời đó của thím Lưu, nhìn theo bóng lưng của bà ấy khuất dần sau ngõ vào ở cửa thì trố mắt ra vì không hiểu gì.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Tại sao cô lại nghe không hiểu câu nào của thím Lưu? Đồng Kỳ Anh vội vã leo xuống giường, cầm bộ đồ thím Lưu đặt trên tủ lên rồi tự thay vào.
Ế? Bất luận là nội y hay là váy ngoài đều vừa khít với người cô, giống như đã đo người và đặt may sẵn cho cô.
Đó là chiếc váy mà Phó Quân Tiêu đã đích thân lựa cho cô ở cửa hàng đồ hiệu số lượng giới hạn, sau đó bảo bà chủ ở đó giặt sạch và sấy khô rồi đem đến nhà riêng của mình.
Chuyện này thím Lưu cũng biết, chỉ là Đồng Kỳ Anh cô không biết mà thôi.
Sau khi Đồng Kỳ Anh mặc bộ váy tinh tế đó vào xong thì đứng trước kính thử đồ, nghiêng người qua lại.
Bộ váy này thật sự rất đẹp.
Bên trên là áo sơ mi lụa màu trắng hở vai, tay áo lá sen, bên dưới là chiếc váy ngắn đuôi cá màu xanh nhạt, có cảm giác rất mới mẻ.
Đến cả đôi giày sandal đế bằng hở mũi màu trắng bạc có đính kim cương trong hộp giày cũng vô cùng hợp với bộ váy.
Sau khi Đồng Kỳ Anh ăn mặc gọn gàng thì bới mái tóc dài đến ngang hông của mình lên.
Thành Hưng nói thích cô để tóc dài bay bay trong gió, những lúc như thế thì cô rất đẹp trong mắt anh ấy.
Đẹp thật sao? Đồng Kỳ Anh buồn bã nhìn mình trong gương.
Khuôn mặt mộc không trang điểm gì hết của cô thật sự có thể so với khuôn mặt trang điểm đậm của Lý Tư San sao? Hừ.
Cô lại đang tự hạ thấp mình.
Bắt đầu từ hôm nay, cô phải quên Thành Hưng, quên Lý Tư San, quên Hạ Tiêu! Tạm biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới của cô.
Đồng Kỳ Anh đưa nắm đấm lên, tự cổ vũ cho bản thân.
Lúc đó cô mới vô tình phát hiện ra trên ngón giữa bên tay trái của cô đang đeo một chiếc nhẫn kim cương trái tim màu hồng có mấu đỡ là bạch kim hình hoa.
Đồng Kỳ Anh vội giơ cánh tay còn lại lên, định rút chiếc nhẫn đó ra.
Vấn đề là...
Đồng Kỳ Anh chau mày nhăn mặt, vụng tay rồi lại chạy vào trong buồng tắm nhưng dù cho cô có xịt nước rửa tay lên trên ngón tay giữa cho nó trơn hơn thì cũng không thể rút chiếc nhẫn kim cương đó ra được.
Cũng không thể cắt ngón tay đi chứ? Đồng Kỳ Anh vô cùng phiền não, gãi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.