Người đàn ông bên cạnh quay mặt lại, mắt hơi khép lại ngắm nhìn cô.
Còn cô ở bên này còn đang mơ màng rũ hàng mi xuống.
"Kỳ Anh, anh có thể hôn em không?"
Anh hỏi, giọng nói dịu dàng tựa ánh trăng dịu nhẹ.
Đồng Kỳ Anh chớp mắt mở to hai mắt.
Ngay sau đó cô cảm nhận được hơi thở của anh, rồi đến từng nhịp hô hấp, khoang miệng ngập tràn mùi vị của anh, cô không thể cất tiếng, bất lực khép đôi mắt lại.
Chưa từng nghĩ tới một nụ hôn lại có thể làm tâm hồn người ta xao động tới vậy.
Đầu lưỡi của anh như ngọn lửa đủ nóng để thiêu đốt lý trí, ngọn lửa tê dại cứ không ngừng xâm nhập cứ như chờ cô không phòng bị lập tức cuốn vào.
Không hề kháng cự, cũng không chút gấp gáp, cô dường như đã đắm cơn say tình, cứ theo bản năng của cơ thể quàng hai tay lên cái cổ nóng rực của anh, thứ mềm mại tròn trịa cách một lớp vải cọ lên vùng ngực tráng kiệt của anh.
"Kỳ Anh...có thể không?"
Phó Quân Tiêu cất tiếng nói trầm ấm phát ra từ cổ họng nóng ran đầy khiêu gợi, như nốt trầm của tiếng đàn Cello, âm thanh mượt mà mà sắc nét, là thứ dễ làm siêu lòng người nhất.
Đồng Kỳ Anh đã say hoàn toàn, ý thực có chút hỗn độn, rúc đầu vào lồng ngực của anh.
Bàn tay to lớn của anh lần vào phía trong chiếc váy của cô.
Cô thuận theo sự thăm dò không chút kiêng nể của anh, mặc cho anh làm loạn trên người cô.
Bờ môi ấm áp của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681166/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.