Để thoát khỏi Lý Hồng Nghị, Phó Quân Tiêu có thế không cần vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, thà đến biên giới làm lính thường trú ở đó, quanh năm không về nhà cũng không muốn gặp lại cô ta.
Với quyền lợi của Phó Quân Tiêu, đúng là anh có thể nói được làm được.
Dù gì ông cụ Phó Hoằng Khôn của nhà họ Phó không chỉ có một đứa cháu là Phó Quân Tiêu.
Với ông nội anh mà nói, anh đã đồng ý với ông nội là sẽ kết hôn với cô ta, coi như đã báo hết hiếu đạo rồi.
Trong buổi chiều cuối tuần này, ánh nắng tươi sáng, đây là một ngày tốt để đi dạo, nhưng hai cô gái ngồi lập kế hoạch trong trung tâm tiệc cưới lại chẳng có tí nhiệt tình nào, như thể không thật sự muốn làm xong việc.
Nhân viên trung tâm tiệc cưới vẫn hỏi ý kiến Lý Hồng Nghị và Lạc Minh Ánh, nhưng bọn họ tỏ vẻ không quan tâm.
"Xin hỏi các cô có thích kiểu dáng trang phục cưới nào không?"
"Sao cũng được."
Lý Hồng Nghị trả lời mà không hề có sự háo hức của cô dâu mới.
"Còn những chiếc váy may thủ công theo yêu cầu thì sao ạ? "
"Sao cũng được."
"Ước lượng số lượng thiệp cưới và bánh cưới?"
Lý Hồng Nghị bắt đầu nhìn Lạc Minh Ánh với vẻ không kiên nhẫn.
Lý Minh Ánh cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Cô Lý, chuyện này có thể hỏi người lớn bên nhà gái, nhưng tổng giám đốc Phó không có ý kiến về số lượng hộp lễ bánh cưới "
"Cứ làm sao cũng được!"
Lý Hồng Nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681151/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.