"Kỳ Anh..."
Phó Quân Tiêu cau mày kiếm, nhỏ giọng thì thâm.
Lạc Minh Ánh lại nghe thành "Minh Ánh", nghĩ rằng anh gọi chính mình.
"Tôi sẽ tìm người thay tôi xử lý chuyện ngày hôm nay, anh yên tâm."
"Cô đang làm gì vậy?"
Việc không có hồng trà đế uống đã khiến Phó Quân Tiêu cảm thấy hơi bực mình rồi.
Lúc này cô ta lại còn muốn xin nghỉ vì đến kỳ, rõ ràng là muốn làm khó anh mà.
Cô ta uống nhầm thuốc chắc? Hay chỉ là thật sự đến kỳ sinh lý rôi? Nghe Nhiên Hoàng Minh nói phụ nữ đến kỳ sinh lý tình tình đều rất nóng nảy.
Phó Quân Tiêu nhớ kỹ, lúc Kỳ Anh đến kỳ sinh lý tình tình cũng không tốt..
"Tôi không thoải mái, phải đi trước đây. Xin lỗi."
Lạc Minh Ánh không thèm quay đầu lại nói.
"Cô thật là..."
Không đợi Phó Quân Tiêu nói hết câu, đáp lại anh chỉ có một tiếng kéo cửa chói tai.
Lạc Minh Ánh là do đích thân Trịnh Minh Hâm cầm tay kéo ra, mặc dù thời gian kèm cặp ngắn nhưng năng lực làm việc của Lạc Minh Ánh tuyệt đối có thể vượt qua một lão làng có ba năm kinh nghiệm.
"Mở cửa!"
Giọng điệu bá đạo ngang bướng.
"Tôi phải đi ngủ rồi"
"Tôi ở cửa nhà cô rồi."
"Cửa nhà tôi?"
"Vì thế nên ra mở cửa cho tôi"
Trò chuyện kết thúc.
Lạc Minh Ánh bất đắc dĩ cười khố.
Cô trở về chờ điện thoại, chờ lâu như vậy nhưng cũng không thấy Phó Quân Tiêu gọi lại, mà người gọi điện thoại cho cô lại trở thành Nhiên Hoàng Minh.
Lạc Minh Ánh sau khi đi giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681136/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.