Tại sao yêu một người thì dễ dàng mà quên một người thì lại khó khăn đến như thế?
Ngày hôm sau, ở văn phòng tổng giám đốc trong tòa cao ốc của tập đoàn Phó Thị.
Phó Quân Tiêu đã đi làm trễ.
Trên bản làm việc của anh đã được đặt sẵn một ly trà đen nóng, Lạc Minh Ánh cũng đứng trước bàn làm việc của anh chờ chỉ đạo nhưng người trước giờ luôn đúng giờ như anh lại không hề xuất hiện, chuyện này rất bất thường.
Lạc Minh Ánh nhấc điện thoại lên, định gọi cho anh nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôm qua anh đi xem mắt thì cô ta lại đặt điện thoại xuống lại.
Đợi thêm lát nữa vậy, có lẽ anh đã ngủ quên hoặc cũng có thể trên đường đi đột nhiên bị kẹt xe, hoặc...
Chỉ là anh muốn đi làm muộn một chút, dù sao thì anh cũng là ông chủ.
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Nửa tiếng trôi qua.
Cuối cùng Lạc Minh Ánh cũng có cảm giác nóng lòng như lửa đốt.
Nếu như không có việc gì dặn dò trước thì nhất định Phó Quân Tiêu sẽ đến văn phòng đúng giờ.
Cô ta nhấc điện thoại lên, quyết định phải tìm anh, nói không chừng đã thật sự xảy ra chuyện gì đó rồi.
Chính vào lúc đó, cửa văn phòng được đẩy ra, Phó Quân Tiêu bước vào.
Thân sắc của anh có phần mệt mỏi, có vẻ như tối qua anh đã ngủ rất muộn.
Phó Quân Tiêu bước vào cửa và cũng thực hiện những công việc như thói quen thường ngày, đặt cặp tài liệu xuống, cởi áo vest ra, xắn ống tay áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681135/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.