Vì vậy, sau khi cửa thang máy mở ra, Lạc Minh Ánh nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, mang giày đóng đang cúi đầu xem tài liệu trên tay mình và không hề phát hiện ra có gì bất thường thì tự ý khập khiŠng đi thẳng vào trong.
Người đàn ông đó mặc bộ vest cao cấp màu xám nhạt, cơ thể cao to, săn chắc, thấp thoáng dáng vẻ của một vương giả, mỗi một động tác lật qua trang đều giống như đang vung đao múa kiếm khiến phong thái bá đạo của anh càng được thể hiện rõ ràng hơn.
Vì anh cúi đầu nên Lạc Minh Ánh không nhìn thấy hết được khuôn mặt của anh nhưng nhìn tổng thể thì cô ta có cảm giác anh rất ngâu, khí chất cao quý rất giống với người đàn ông đã cứu cô ta ở Dạ Hoặc ngày hôm đó.
Trên các nút bấm của thang máy chỉ có nút của tầng cao nhất là tầng thứ ba mươi tám là đỏ đèn mà vừa hay Lạc Minh Ánh lại muốn đến tầng thứ ba mươi bảy, nhưng cô ta có bấm thế nào cũng không bấm được.
Thang máy đã đóng lại và đang di chuyển lên phía trên.
Việc đó làm Lạc Minh Ánh cảm thấy rất bối rối, cô ta đứng sang một bên, không dám tùy tiện làm phiền đến người đàn ông cao quý ở bên cạnh.
Nhưng mà cô ta cùng anh đến tầng ba mươi tám, sau đó lại đi thang bộ xuống tầng ba mươi bảy thôi.
Thật ra, lần ứng tuyển này cô ta không hê nhằm vào cái gì mà tổng giám đốc đẹp trai của tập đoàn Phó Thị mà là nhằm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681116/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.