Trong một khoảnh khắc như thế, Đồng Kỳ Anh thật sự rất muốn đánh thức Phó Quân Bác, sau đó là điên cuồng hỏi anh ấy: Lý Tư San không phải là người yêu của anh hai sao? Rốt cuộc chuyện của anh với Lý Tư San là thể nào? Đứa con của Lý Tư San kia là của anh thật sao? Thật ra thì những vấn đề như thế thì cô nên hỏi Lý Tư San, thế nhưng, tiềm thức cô lại chẳng tin tưởng Lý Tư San, cho nên mới đặt tất cả những vấn đề kia vào trong lòng.
Nghĩ tới những điều này, bỗng dưng mũi lại cay vô cùng, nước mắt rơi không ngừng, chảy xuống kẽ tay.
Đồng Kỳ Anh vội vàng lau khô nước mắt, cuối cùng, cô vẫn nhịn được mà không đánh thức Phó Quân Bác.
Đêm nay, cô ngủ đến mơ màng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Phó Quân Bác tỉnh lại thì nhẹ nhàng bước xuống giường, rất sợ sẽ đánh thức Đồng Kỳ Anh, quấy rây mộng đẹp của cô.
Đồng Kỳ Anh còn muốn tiếp tục giả bộ ngủ, thế nhưng lại ngủ không nổi nữa, lúc Phó Quân Bác đang thay quần áo thì cô cũng bò dậy.
Cảm thấy động tĩnh sau lưng, Phó Quân Bác vừa thay quần áo vừa xoay người sang chỗ khác, dịu dàng hỏi: "Anh đánh thức em sao?"
"Không có, em đi làm đồ ăn sáng cho anh, lâu rồi chưa được ăn sáng với anh."
Đồng Kỳ Anh miễn cưỡng vui cười mà vén chăn.
"Anh..."
Phó Quân Bác muốn nói rồi lại thôi, sau khi dừng một lúc thì lại đối sang chuyện khác: "Sao không thấy Tiểu Ái đâu rồi?"
Tiểu Ái, là con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681115/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.