Đồng Kỳ Anh cảm thấy, tuy rãng bản thân là đứa nhỏ lớn lên ở trong núi, nhưng cô lại chưa bao giờ thấy tự ti vì xuất thân của mình.
Trong lòng cô, bà ngoại vẫn luôn là siêu anh hùng vĩ đại.
Không những có thể làm đồ ăn ngon cho cô, còn có thể làm đồ chơi cho cô nữa.
Ngay cả khi cô bị bệnh, bà ngoại cũng có thể chữa bệnh cho cô.
"Vậy bà ngoại em, ngoài việc truyền thụ y thuật cho em ra, còn truyên thụ y thuật cho ai nữa không?"
Phó Quân Tiêu thử thăm dò hỏi.
Đồng Kỳ Anh lập tức trả lời không cần nghĩ ngợi: "Bà ngoại dạy y thuật cho em, chỉ là một vài đơn thuốc cấp cứu cho mấy bệnh nhỏ lặt vặt bình thường.Sau đó dạy cho mẹ em y học và dược lý, vì vậy mẹ em mới mở một hiệu thuốc.Sau đó là dì út em.Dì ấy không có hứng thú gì với y thuật, cho nên bà ngoại cũng không dạy gì cho dì.Hơn nữa dì được gả cho một gia đình tốt, không cần phải học y theo bà ngoại.Muốn nói người chân chính được hưởng sự dạy dỗ thì đó là dì hai em.Dì hai là người có tương lai nhất trong ba chị em bọn họ.Dì không chỉ thi vào đại học y khoa mà còn trở thành bác sĩ quân y nữa.Tuy rằng lúc nhỏ em không được gặp dì hai mấy lần, nhưng em nghe bà ngoại kế, trước khi bà dẫn em đi, bà vẫn luôn dẫn dì hai ra ngoài khám bệnh.Cho nên y thuật của dì hai em nhất định còn cao hơn bà ngoại em nữa."
"Dì hai em có biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681039/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.