Chương trước
Chương sau
Khi anh nhìn thấy cửa phòng của Đồng Kỳ Anh bị khép hờ thì tưởng đã xảy ra chuyện gì với cô nên giật mình vội bước nhanh tới.
"Kỳ Anh"
Phó Quân Tiêu lo lảng gọi rồi đưa tay đẩy cánh cửa ra hai bên.
"Loảng xoảng, hắt xì"
Đồng Kỳ Anh vừa cởi bộ đồ ngủ ra cầm trên tay, chưa kịp mặc chiếc váy khác vào thì tiếng động phía sau khiến cô giật mình.
Cô quay người lại trong vô thức, bắt gặp ánh mắt bất ngờ của Phó Quân Tiêu ở giữa không trung.
Mái tóc dài như thác đổ buông xuống tấm lưng trắng ngần và chảy theo đường cong duyên dáng của cái mông đẹp.
Phó Quân Tiêu giật mình cứ nhìn chăm chú, trong khoảnh khắc anh không hề chớp mắt.
Đồng Kỳ Anh vội vàng nấp sau cái cột rồi kéo rèm che lên người, thẹn quá hóa giận nói: "Anh cả, anh có thể ra ngoài được không?"
Sau đó, Phó Quân Tiêu mới định thần lại, thu hồi ánh mắt và xoay người bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Anh nhảm mắt lại, hít một hơi thật sâu và cố gắng điều chỉnh sự bối rối khiến trái tim anh vừa đập thình thịch khi nấy.
Lúc này Đồng Kỳ Anh đang nấp sau cây cột liên tát một cái vào trán cô, sau đó mới sực nhớ ra là lúc đóng cửa cô đã quên chốt khóa lại.
Mà anh cả...
Anh vào phòng mà không biết gõ cửa sao? Đồng Kỳ Anh vừa bực mình vừa cảm thấy xấu hổ, cô nhanh chóng thay quần áo, sau khi rửa mặt xong liên biến mái tóc dài thành một cục tròn như viên thuốc rồi sau đó mới đi ra mở cửa phòng.
Phó Quân Tiêu quay lưng về phía cô, thân hình cao to của anh được bao bọc trong một bộ vest công sở khiến anh vừa quyến rũ lại vừa quý phái.
Anh thấy phía sau có động tĩnh liên xoay người lại và đụng phải ánh mắt của Đồng Kỳ Anh.
Một đôi mắt thì gợn sóng lăn tăn, một đôi mắt thì trong veo như mặt nước.
Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Đồng Kỳ Anh là người lên tiếng trước: "Anh cả, anh tìm em có chuyện gì vậy?"
Phó Quân Tiêu định thân lại và gật đầu.
"Anh cả tìm em là có..."
"Ục"
Đồng Kỳ Anh còn chưa nói hết lời thì cái bụng của cô đã bắt đầu kêu lên rất thành thật.
Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh với một nụ cười hiểu ý, anh thong thả đi tới trước rồi đưa tay nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra khỏi sân.
"Anh cả, em tự đi được rồi"
Đồng Kỳ Anh lúng túng bỏ tay ra khỏi tay Phó Quân Tiêu và giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Không biết sự việc đó có để lại di chứng gì cho cô không nhưng bây giờ cứ mỗi khi anh đến gân cô thì cô sẽ nổi da gà khắp toàn thân không thể giải thích được.
Đồng Kỳ Anh rùng mình, cô lùi lại một bước trong vô thức.
Phó Quân Tiêu bước thong thả về phía trước, lại dừng lại và khẽ nói: "Vậy em đi theo anh."
Anh nói xong liền xoay người tiếp tục bước đi một cách ung dung và thong thả.
Đồng Kỳ Anh không biết anh cả Phó Quân Tiêu muốn cô đi qua đó để làm gì nhưng không hiểu sao đôi chân của cô không nghe theo mệnh lệnh của bộ não mà cứ đi theo Phó Quân Tiêu.
Cô đi theo anh qua một hành lang dài, đi qua gian hàng ven sông có cây cối và làn nước xanh ngất, cuối cùng đến trước một ngôi nhà gỗ màu đỏ độc lập.
Một chiếc khóa bằng đồng được đặt trên cánh cửa của ngôi nhà gỗ đó.
Phó Quân Tiêu lấy từ trong túi quân ra một túi đựng dao, vừa bước tới chuẩn bị mở khóa.
Đồng Kỳ Anh vội vàng tiến lên ngăn lại nói: "Anh cả, anh định làm gì vậy?"
"Đây là phòng bếp, em nói anh định làm cái gì?"
Phó Quân Tiêu nhoẻn miệng cười.
Vẻ mặt của Đồng Kỳ Anh trở nên bối rối: "Phòng...
phòng bếp sao?"
Nhà họ Phó giàu có như vậy mà.
Đương nhiên phải có phòng bếp độc lập rồi.
Có điều, chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Trang viên của dòng họ Phó này to như một cung điện cổ, nghe nói còn là một dinh thự có hàng trăm năm tuổi rồi.
Trong lúc Đồng Kỳ Anh còn đang đứng sững sờ ở đó thì Phó Quân Tiêu đã mở khóa, sau đó anh bước lên trước rồi trắng trợn tìm thứ gì đó để ăn ở trong phòng bếp này.
Ở trong phòng bếp này, Đồng Kỳ Anh thực sự có ảo giác cô đang xuyên không về thời cổ đại.
Cùng lúc đó, cuối cùng Đồng Kỳ Anh cũng hiểu tại sao đô ăn của họ Phó lại ngon như vậy, thì ra họ vẫn nấu cơm củi.
Lò ở đây, giống như thời cổ đại là lò đốt củi.
Tuy nhiên, ngoài kệ quây và một số đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, gian bếp còn được trang bị các thiết bị bếp hiện đại như điều hòa, tủ lạnh, máy rửa chén, tủ tiêu độc khử trùng...
Vì vậy, Đồng Kỳ Anh cảm thấy phòng bếp này đã gây cho cô có ảo giác xuyên không.
Phó Quân Tiêu mở nắp nồi hấp, đưa món điểm tâm bên trong đến trước mặt Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh ngửi ngửi rồi kinh ngạc nói: "Bánh sữa ngựa"
"Thì ra là em đã ăn rồi, anh còn tưởng rằng em chưa ăn nữa kìa"
Phó Quân Tiêu nhón một miếng bánh sữa ngựa trắng trên đĩa đưa vào miệng ăn.
Đồng Kỳ Anh nhìn mà nuốt nước miếng.
Cô cũng đã đói bụng lãm rồi nên không nói lời nào liền cầm lấy cái đĩa trong tay Phó Quân Tiêu ôm vào lòng rồi ăn lấy ăn đế.
"Khi em còn nhỏ, bà ngoại của em đã làm món này cho em."
Đồng Kỳ Anh vừa ăn vừa giải thích.
Phó Quân Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý: "Dường như cái gì bà ngoại của em cũng biết làm nhỉ"
"Tất nhiên rồi.
Bà ngoại của em giỏi nhất là nấu ăn và chữa bệnh đó.
Những gì em biết, ngoại trừ những gì em học được trên lớp, hầu hết đều do bà em dạy cho em.
Thỉnh thoảng, nó rất có ích vào những thời điểm quan trọng"
Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp và Vui về.
Mỗi khi nhắc đến bà ngoại, gương mặt cô luôn tự hào nở nụ cười rạng rỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.