Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên Phó Quân Bác lạnh lùng cười: "Anh không nói chuyện mình có xã giao với anh trai, tại sao anh ấy biết, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao!"
Nếu như không phải Kỳ Anh nói chuyện này, Phó Quân Bác thật sự không biết, hóa ra anh trai thật sự có tâm tư khác với mình.
Không chỉ có như thế, chỉ sợ đối với việc tư của mình anh trai còn rõ như lòng bàn tay.
Như vậy, là ai bán đứng anh ấy? Chẳng lẽ là trợ lý Triệu Bân? Không, không thể nào! Triệu Bân cũng không biết đến chuyện hợp tác của anh ấy và Lý Tư San, nhưng...
Nếu Triệu Bân là tai mắt của anh trai, muốn điều tra anh ấy cũng không phải chuyện khó.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao Phó Quân Bác cảm thấy trong lòng mình mười phân khó chịu.
Anh ấy còn chưa chính thức tính kế anh trai, nhưng ngược lại anh trai đã ra tay trước.
Lúc đầu, anh ấy chỉ là biện lý do, lừa gạt Kỳ Anh rời xa Lý Tư San, lại không nghĩ rằng mình có thể từ miệng của Kỳ Anh biết được bí mật của anh trai.
"Lúc này, dù sao em cũng nên tin tưởng anh!"
Phó Quân Bác cười khổ nói.
Đồng Kỳ Anh nghe Phó Quân Bác nói như vậy thì trực tiếp nhào vào trong ngực Phó Quân Bác, thề son sắt nói: "Anh có nói cái gì em đều tin tưởng anh.Em chỉ không hy vọng anh em hai người nghi ngờ lẫn nhau!"
"Kỳ Anh, không phải anh em bọn anh muốn nghi ngờ lẫn nhau, mà là do bọn anh sinh ra trong gia đình như vậy mới thân bất do kỷ."
Phó Quân Bác bất đắc dĩ nói.
Đồng Kỳ Anh cái hiếu cái không hỏi lại: "Anh trai, thật sự cứ kiêng kị anh như vậy sao?"
"Kỳ Anh, về sau mặc kệ có xảy ra chuyện gì.Em đều phải đứng cùng một phía với anh được không? Trên đời này, ai anh cũng không tin.Anh chỉ tin em.Cho nên, anh hi vọng Kỳ Anh cũng vậy."
Phó Quân Bác ôm Đồng Kỳ Anh, thâm trầm nói.
Đồng Kỳ Anh ở trong ngực Phó Quân Bác khẽ gật đầu, hết sức chăm chú đáp: "Ừm, cả đời này, em chỉ tin anh."
"Kỳ Anh, em nghe anh nói.Lý Tư San là người phụ nữ của anh trai, em cách xa cô ta một chút.Về sau mặc kệ cô ta có nói cái gì, em cũng không được tin.Trái tim của hai chúng ta sẽ vĩnh viễn gắn chặt với nhau!"
Phó Quân Bác trầm muộn nói.
Đồng Kỳ Anh gật đầu lần nữa, tiến vào trong ngực Phó Quân Bác, vùi sâu mặt vào ngực của anh ấy, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm!"
Chỉ là...
Trong lòng cô đang nghĩ, nếu như Lý Tư San cũng là người phụ nữ của Phó Quân Tiêu, như vậy Tô Hoài Lan có biết chuyện này không? Quên đi, Tô Hoài Lan có như thế nào thì liên quan gì đến cô? Thật ra, người đàn ông đẹp trai lại nhiêu tiên giống như Phó Quân Tiêu, phụ nữ đối với anh chạy theo như vịt, anh có đào hoa cũng là chuyện không thể tránh được.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu như Phó Quân Tiêu không đào hoa, lúc trước làm sao có thể vì "Tạ Liên"mà vung tiền như rác.
Đồng Kỳ Anh nhớ rõ, lúc ấy cô lấy thân phận Tạ Liên xuất hiện trước mặt Phó Quân Tiêu, hẳn là Phó Quân Tiêu cũng không biết thân phận thật sự của cô! Mà Phó Quân Tiêu cũng có lòng ham chiếm hữu đối với Tạ Liên.
Cho nên, Lý Tư San đã là người phụ nữ của anh thì không thể bình thường được.
Con đường này, là Tô Hoài Lan tự chọn.
Đột nhiên Đồng Kỳ Anh cảm thấy may mắn vì lúc trước không để lại đôi khuyên tai ngọc cho Phó Quân Tiêu, nếu không, hiện tại người bực mình nhất chính là cô.
May thay về sau cô có thế gặp được người tốt như Phó Quân Bác.
Trong lòng Đồng Kỳ Anh tràn đầy hạnh phúc, đảm chìm trong sự dịu dàng của Phó Quân Bác, cô hy vọng sự dịu dàng này có thể trở thành nơi tránh gió cả đời.
"Em đi tắm trước đi, anh ra ngoài còn có chút chuyện."
Phó Quân Bác dụ dỗ nói.
Đồng Kỳ Anh từ trong ngực Phó Quân Bác chui ra, khéo léo khẽ gật đầu.
Ngay khi Đồng Kỳ Anh đi vào phòng tắm tắm rửa, Phó Quân Bác cầm điện thoại di động đi ra cửa, hẹn gặp Lý Tư San.
Trong quán cà phê ở tầng một của khách sạn, hai chân của Phó Quân Bác bắt chéo, cầm điện thoại trong tay, ánh mắt lãnh đạm nhìn Lý Tư San đang ngôi đối diện nói: "Tư San, về sau chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác."
"Quân Bác, lời này của anh có ý gì?"
Lý Tư San khẽ giật mình, hít vào ngụm khí lạnh.
Mày kiếm của Phó Quân Bác cau lại: "Tôi đã từng nói, tôi không hi vọng Kỳ Anh biết đến sự tồn tại của cô.Hôm nay cô đã làm cái gì vậy?"
"Em..."
Lý Tư San muốn nói lại thôi, sau khi ngừng một lát mới giải thích nói: "Quân Bác, anh không thể giấu giếm sự tồn tại của em với Kỳ Anh cả đời được đâu.Nếu cứ giấu giếm Kỳ Anh, không bằng để em và cô ấy hòa thuận ở chung không phải càng tốt hơn sao?"
"Hòa thuận ở chung?"
Đột nhiên Phó Quân Bác cười mỉa mai: "Mẹ của tôi và mẹ của anh trai đã từng hòa thuận ở chung bao giờ chưa?"
"Quân Bác, em yêu anh, anh phải tin tưởng em.Em sẽ không làm tổn thương Kỳ Anh!"
Lý Tư San thề son sắt nói.
Phó Quân Bác xem thường, đứng dậy muốn rời đi.
Lý Tư San quyết định chắc chắn, không chút nghĩ ngợi uy hiếp nói: "Anh muốn cắt đứt quan hệ với em, không sợ về sau em sẽ không hợp tác với anh nữa sao?"
"Cho dù cô không muốn, anh trai cô sẽ không muốn sao?"
Phó Quân Bác chắc chắn liếc nhìn Lý Tư San.
Lý Tư San giật mình, lập tức hiếu ra chuyện gì đó.
Hóa ra kế hoạch của cô ta và anh trai đã bị anh ấy nhìn ra, Nếu đã không cứng rắn được, như vậy cô ta phải mềm mỏng.
Lý Tư San đứng dậy tiến lên, lòng nóng như lửa đốt giải thích: "Quân Bác, em sai rồi.Em không muốn em và anh chỉ là quan hệ hợp tác, anh để cho em tiếp tục...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.