“Dừng tay.”
Mắt nhìn thấy cái bạt tai sắp hạ xuống của Lý Dạ Lạc, Đồng Kỳ Anh sợ đến nhắm mắt lại. Ai biết được một bàn tay to mạnh mẽ khác bất lấy cổ tay của Quý Dạ Lạc dễ như bỡn, chặn cái tát của anh ta giữa không trung. Con mắt đen láy sâu sắc, đôi môi nhạt của Phó Quân Tiêu hé mở lạnh nhạt nói: “Bỏ cô ấy ra.”
Lý Dạ Lạc ngẩn ra, hai mắt nhìn lên, sửng sốt khi nhìn thẳng vào ánh mắt của Phó Quân Tiêu và cảm thấy vô cùng sợ hãi không sao nói rõ được. “Anh, anh là ai? Sao dám quản việc của tôi?” Lý Dạ Lạc nuốt nước miếng, khí thế hung hăng càn quấy trước mặt Phó Quân Tiêu trở nên vô cùng sợ hãi rụt rè. Con mắt đen láy của Phó Quân Tiêu híp lại, tâm mắt hẹp dài, đôi mỏng, lạnh nhạt cười: “Hả?” Con ngươi của Lý Dạ Lạc co rút lại, như con chuột có tật giật mình thả tay Đồng Kỳ Anh ra.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy Lý Dạ Lạc buông Đồng Kỳ Anh ra thit cũng buông tay anh ta ra.
Đồng Kỳ Anh nhân cơ hội đó tránh ra xa Lý Dạ Lạc. Trong lòng Lý Dạ Lạc tất nhiên có chút không can tâm nhấc chân đá lên người Phó Quân Tiêu. Mà Phó Quân Tiêu là người từng luyện võ, chút công phu mèo quào này của Lý Dạ Lạc không là gì ở trong mắt của anh.
Đồng Kỳ Anh hoảng sợ kêu lên một tiếng: “Cẩn thận” Phó Quân Tiêu nhanh tay nhanh mắt hoàn toàn làm cho Lý Dạ Lạc trở tay không kịp, khó lòng phòng bị bắt lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680909/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.