Chương trước
Chương sau
Khi Phó Quân Bác nhìn thấy một bóng trắng quen thuộc ở cửa phòng tầng một, khi tất cả không phát hiện, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Mà cái bóng trắng kia lập tức đuổi theo. “Quân Bác...” Lý Tư San ôn nhu gọi.
Phó Quân Bác cũng không vì tiếng gọi của cô ta mà dừng lại. Lý Tư San đuổi theo phía sau anh ta, không thể không bước đến trước mặt anh ta, mở hai tay ra ngăn cản anh ta.
Vóc người của cô ta cao gây, tỉ lệ tương đối cân xứng, sườn xám màu trắng bạc sát người khiến cho dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô ta bày ra toàn bộ, giày cao gót màu trắng quấn quanh mắt cá chân xinh đẹp mảnh khảnh của cô ta, đơn giản mà thanh lịch.
“Quân Bác, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống, nói chuyện một chút, được không?” Trong con mắt to của Lý Tư San ngập nước, lộ ra một chút cầu khẩn, giọng nói của cô ta yếu ớt mà nghẹn ngào, như là bị chịu ủy khuất rất lớn, muốn tìm anh ta để bộc lộ hết.
“Không phải chúng ta đã kết thúc vào năm năm trước rồi sao? Cho nên, giữa chúng ta, không có chuyện gì để nói!" Phó Quân Bác thản nhiên nói, đi qua Lý Tư San, tiếp tục bước chân của mình.
Lý Tư San mấp máy cặp môi đỏ mọng, quay người sang chỗ khác, khóc nức nở, la lớn: “Năm năm trước, ông nội của anh ép em rời khỏi anh, nhưng thật ra em vẫn luôn yêu anh...!”
Bỗng nhiên, cả tinh thần và thể xác của Phó Quân Bác khẽ giật mình, vừa bước một bước, ngay bây giờ vẫn đứng yên trên mặt đất không nhúc nhích. Chẳng qua chỉ là một hai giây kinh ngạc sững sờ, Phó Quân Bác nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh trên mặt.
“Vậy thì sao? Tất cả đã không còn quan trọng.” Giọng nói của Phó Quân Bác vẫn lạnh nhạt như cũ, dừng một chút, ý nghĩa sâu xa trả lời: “Chúng ta đã không thể trở về như xưa.”
Sau khi nói xong, anh ta nhanh chóng rời khỏi. Chỉ để lại Lý Tư San điềm đạm đáng yêu đứng ở đó, lệ rơi lã chã. Không thể trở vê sao?
Thật sự không thể trở vê sao? Trong lòng Lý Tư San liên tục tự hỏi chính mình, rõ ràng cô ta không nghĩ như vậy, tại sao anh ta lại buông tha chính mình nhanh như vậy? Cô ta đã nhớ anh ta năm năm...!
Chẳng lẽ, trong tình yêu, sau khi chia tay, người đau khổ nhất chỉ có một mình cô ta sao? Một mình Lý Tư San ở trên đường phố giống như một cái xác không hồn, đi một mình, cô ta nhớ lại thời gian đã đi qua của mình và Phó Quân Bác, đi tới trường cấp ba nơi hai người mến nhau - Lớp mười Thuận Canh.
Năm đó, Phó Quân Bác là học sinh ở thành phố Cung Huy chuyển tới trường học, bởi vì lớn lên đẹp trai, thành tích xuất sắc, tính cách ôn hoà, được rất nhiều sinh viên nữ trong trường yêu thích.
Giây phút anh ta đi vào phòng học, Lý Tư San đối với anh ta chính là vừa thấy đã yêu. Cô ta là người theo đuổi anh ta, đồng thời cô ta cũng là người vứt bỏ anh ta. Nhớ lại những kí ức đã qua, Lý Tư San đứng ở trước cửa trường học lớp mười Thuận Canh, lòng cảm thấy buồn.
“Đinh... Đinh... Đính... Đỉnh...”
Tiếng chuông tan học buổi trưa giống như tiếng sáo dọc du dương uyển chuyển, trong vui sướng lại lộ ra một chút đau buồn.
Lý Tư San buồn bã mà đứng im lặng một lúc lâu trước cổng trường, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi cô ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra khỏi cổng trường, cô ta vẫn không nhịn được gọi: “Nhã Uyên.”
Lý Nhã Uyên không nghĩ rằng sẽ gặp chị gái cùng bố khác mẹ Lý Tư San của mình trước cổng trường. Ánh mắt của Lý Tư San trong lúc vô tình rơi vào cặp sách sau lưng Lý Nhã Uyên, không khỏi nhíu mày.
“Chị” Lý Nhã Uyên mím môi, hai tay nắm chặt quái cặp sách trên vai, do dự một chút mới đi về phía Lý Tư San. Trên danh nghĩa, cô bé gọi cô ta một tiếng “Chị”, nhưng thực tế, hai người không có tình cảm chị em thực sự.
Trong mắt Lý Tư San, Lý Nhã Uyên cô chỉ là đứa con hoang được nuôi dưỡng bên ngoài của bố cô bé, mà không thể lộ ra ngoài ánh sáng! Nếu không, lần đó, khi Lý Nhã Uyên bị một tên xã hội đen bắt cóc, bố cũng sẽ không vì bảo vệ tài sản và gia đình của mình, mà lựa chọn báo cảnh sát. “Chuyện bắt cóc lần trước có để lại bóng mờ gì cho cô không?” Lý Tư San chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Tất nhiên Lý Nhã Uyên nghe được người được gọi là “Chị gái” này không hề có ý quan tâm mình, cũng trả lời rất tùy tiện: “Có lẽ là không cóI” Ngay cả đại ân nhân hy sinh cả mạng sống của mình để cứu cô bé, người nhà họ Lý cũng chưa từng hỏi đến anh.
Cho dù ân nhân cứu mạng có thân phận đặc biệt, vậy cũng phải đi đến chỗ cấp trên của ân nhân cứu mạng để tặng cờ thưởng và vân vân! Kết quả, người nhà họ Lý không làm gì cả. Thậm chí, bọn họ đêu ước rằng cô bé chết trong tay tên bắt cóc! Đúng vậy, giá đình cô bé lấy thái độ “không đáng có” để đối xử với cô bẻ. Ngay cả lúc trước, lý do khiến cô bé đến thế giới này, chính là mẹ cô bé muốn dùng đứa bé trong bụng như một con át chủ bài, ép bố cô bé ly hôn với vợ cả.
Chỉ tiếc rằng mẹ cô bé đã tính toán sai, bố cô bé và vợ cả đã có hai đứa con một trai một gái, nhà mẹ đẻ lại có hậu phương cứng rần, làm sao có thể quan tâm đến đứa con trong bụng mẹ cô bé? Vì vậy, cô bé là người thừa...
May mẫn thay, bố cô bé cũng không phải là người cặn bã đến mức hết thuốc chữa, ít nhất, sau khi mẹ của cô bé sinh ra cô bé, bố cô bé đã đặt tên cho cô bé và đăng ký hộ khẩu nhà họ Lý, hàng tháng sẽ đưa tiền sinh hoạt cho mẹ con cô bé. Lý Tư San đem ánh mắt đặt trên cặp sách sau lưng Lý Nhã Uyên một lần nữa, trâm ngâm hỏi: “Cặp sách của cô trị giá chín mười triệu đồng, hơn nữa nó còn là phiên bản giới hạn quốc tế. Cô... Lấy đâu ra nhiều tiền để mua một cái cặp sách đắt như vậy?”
Lý Nhã Uyên theo bản năng nhìn cặp sách sau lưng mình, cười khinh thường: “Ôi chao, không hổ là chị gái chờ đợi năm năm mới trở về, thật đúng là biết hàng.”
“A?” Lý Tư San cùng thêm khinh bỉ và chế nhạo: “Nhã Uyên đang đi theo con đường của mẹ cô sao?”
Bỗng nhiên, bị nói trúng tâm tư, ngực Lý Nhã Uyên co rút đau đớn một lúc, lông mày yêu kiêu khẽ nhúc nhích, đôi môi hồng mím chặt. Cho dù như vậy, Lý Nhã Uyên cũng muốn ngẩng đầu lên, hùng hồn nói lại: "Hoá ra mắt chị có màu! Cặp sách của tôi là một người theo đuổi tặng. Có phải chị đang hâm mộ và ghen ghét với tôi không?”
“Có phải do người cầu hôn đưa hay không, trong lòng cô biết rõ, tại sao phải nói chuyện với tôi ở đây. Nhã Uyên, tôi chỉ muốn khuyên cô một câu. Làm người thứ ba, không có kết cục tốt! Đặc biệt là loại người như cô, một cô gái vẫn đang học trung học, chuẩn bị vào đại học! Đừng hủy hoại bản thân và lãng phí tuổi trẻ của mình!” Lý Tư San, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đầy phong thái chị đại, giống như đang từ trên cao nhìn xuống, khinh thường Lý Nhã Uyên, giọng điệu hung hăng dọa người.
Lý Nhã Uyên không muốn tốn nước miếng với Lý Tư San, chỉ liếc nhìn cô ta một cái, quay người rời đi mà không nói một lời. Khi cô bé nhanh chóng quay người, mái tóc đuôi ngựa dài như roi da giáng xuống mặt Lý Tư San một cách dữ dội.
Lý Tư San ôm má đau đớn, tiến lên một bước rồi lại từ bỏ. Tại sao cô ta phải tọc mạch? Chuyện này suýt nữa khiến bố mẹ cô ta ly hôn, cô con gái của người thứ ba hàng tháng không biết xấu hổ đến nhà đòi tiên sinh hoạt của mẹ, cho dù là bị một người đàn ông nuôi hay chơi cùng, cũng không có quan hệ gì với cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.