. Nó cứ tưởng chính mình phải
nhìn thấy cảnh Trọng Thiên co lại thành tí tẹo nhưng không ngờ có một bàn
tay rắn chắc nắm chặt lấy Trọng Thiên và bắt đầu kéo lên.
-Thiên Kỳ.
Nó nhìn thấy hắn thì mừng rỡ.
Trọng Thiên còn chưa định hình
lại thì đã nghe hắn mắng.
-ĐIÊN À? CÓ CHẾT CŨNG ĐỪNG
LIÊN LỤY ĐẾN NGƯỜI KHÁC CHỨ? CẬU KHÔNG
BIẾT QUÝ BẢN THÂN MÌNH CŨNG PHẢI NGHĨ CHO MẸ CHỨ? NẾU TÔI ĐẾN TRỄ THÌ CẬU CÓ
BIẾT HẬU QUẢ MÌNH GÂY RA KHÔNG HẢ?
Hắn vô cùng bức xúc trước những
gì Trọng Thiên làm, hắn vô tình nhắc đến cái người mình hận trong bao năm qua,
Trọng Thiên nghe vậy có chút mừng, vì hắn vẫn còn nhớ và quan tâm đến mẹ và đứa
em trai này.
-Anh hai…em..
-Tôi không có em trai.
Hắn nói rồi nắm tay nó kéo đi.
Trọng Thiên nhìn theo rồi từ từ ngã xuống đất, quằn quại với cơn hen suyển tái
phát, hắn ngừng bước chân chạy đến nâng Trọng Thiên lên.
-Thuốc đâu….thuốc đâu?
Nó lục trọng cặp Trong Thiên ra
một chai thuốc rồi đưa cho hắn,hắn lo lắng đưa lên cho Trọng Thiên nhưng lại
không có tác dụng, Trọng Thiên hen mãi mắt lờ đờ.
-Em sao vậy? đừng nhắm mắt..nhìn
anh nhìn anh hai….. ..Anh hai sẽ đưa em đến bệnh viện.. cố lên..cố lên..
Vài phút sau hắn đã đưa Trọng
Thiên vào tới bệnh viện, đứng ngoài cánh cửa phòng cấp cứu hắn lo lăng xiết
chặt tay, lỗi sợ hãi của hắn ngày
càng lớn khi màu đỏ của phòng cấp cứu chớp nháy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-lay-anh-nha/1927129/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.