Hắn nói rồi quay bước đi ra
ngoài, bà Trọng ngồi dưới nền nhà lạnh lẽo đầy mùi thuốc sát trùng, những giọt
nước mắt không tự chủ rơi xuống đất. Nỗi ân hận vẫn chiếm lấy người phụ nữ vô
tình đánh mất hạnh phúc này.
Nó chạy theo hắn đến một góc nhỏ
cầu thang, hắn yếu đuối ngồi phệnh xuống đất, nó thấy được giọt nước mắt nóng
hổi từ từ khẻ rơi trên má hắn, nó biết hắn rất muốn tha thứ, rất muốn gặp lại
mẹ nhưng chỉ vì quá khứ ngự trị mãi bám theo hắn, nên hắn không thể.
-Khóc đi, rồi mọi chuyện sẽ qua
thôi/
Hắn ôm lấy nó khóc như đứa con
nít bị mẹ bỏ rơi, bao năm qua hắn đã kiềm nén cảm xúc, kiềm nén sự khát khao có
mẹ như bao người khác.
-Không thể… anh không thể tha thứ
cho người đã gián tiếp cướp đi mạng sống của cha, không thể.....không thể tha thứ
cho con người ấy?
-Anh ngoan hãy nói hết những gì
dấu trong lòng, em sẽ là người bên anh để lắng nghe.
Nó dỗ về hắn.
-Anh…anh rất ..rất muốn gặp lại
mẹ,rất muốn được mẹ ôm ấp, rất muốn mẹ
đưa đi công viên, rất muốn có bửa cơm gia đình như bao người khác nhưng…
không thể…không thể tha thứ .
Nó giờ mói biết hắn bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại nhiều vết thương như vậy? nó nghĩ chắc bao năm qua hắn sống rất đau khổ và vằn vặt với quá khứ. Ngay lúc này đây,Nó càng thấy mình yêu hắn nhiều hơn,nếu thật sự một ngày nào đó hắn rời khỏi cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-lay-anh-nha/1927123/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.